CẬU TÚ - Trang 69

Bọn cảnh sát không tỏ ra giận giữ; đáng lẻ ngăn chặn cuộc nổi loạn thì

chúng lại tránh ra; chúng tới trú mưa dưới những cửa và còn ra hiệu còn
chỗ cho mọi người trú.

Chúng tôi tới quảng trường Buôcgônhơ.

Người lính gác quát: đứng lại! bốt gác vội vồ lấy súng ống.

“Hãy thít chặt thắt lưng lại, Matutxanh nói. Các cậu quyết tâm chứ?

Anh vừa nói thêm với giọng anh hùng vừa quay lại nhìn số người mà anh
cho là kiên quyết nhất.

Ướt sũng

[19]

!… “Hẳn rồi, cũng khá đấy!”

Trong Nghị viện người ta xúc động vì câu chuyện xảy ra ở ngoài quảng
trường. Tin truyền đi từ miệng này

qua miệng khác. Vả lại, chúng tôi đã đòi

gặp các nghị sĩ cộng hòa.

Không thấy ai ra; trời mưa to quá! Họ có thể chịu xử bắn, nhưng

không muốn chết đuối.

Nhưng thình lình có tiếng kêu:

“Crêmiơ! Crêmiơ!”

Đúng rồi, chính là ông Crêmiơ tới - luật sư Crêmiơ

[20]

. Ông Crêmiơ tựa

vào cánh tay một người trẻ tuổi, giản dị và mảnh khảnh, ông này, theo lời
mọi người, cũng là dân biểu; người ta gọi ông là Vécxinhy

[21]

.

Hai ông lại gần chúng tôi, ống quần sắn cao.

Matutxanh bước lên gặp họ, mở áo choàng và rút ra lá đơn kiến nghị

để ở trên ngực; không may nước mưa đã ngấm qua áo choàng làm lá đơn
xanh nhòe nhoẹt; áo của Matutxanh màu cỏ xanh đã thôi ra tờ giấy. Không
thể đọc được chữ gì, nhưng Matutxanh thuộc làu lá đơn, anh liền đọc lên.

Vị dân biểu trẻ tuổi có vẻ muốn trả lời!

Không, ông ta mấp máy mũi, môi và hắt hơi:

“Át-xì!” có vậy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.