CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 100

Grant chỉ làu bàu thay cho sự trả lời, mắt nheo lại quét qua khắp thung

lũng để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Jane đứng bên cạnh, chờ
anh quyết định. Họ phụ thuộc vào nó.

Đột nhiên Grant chụp lấy tay Jane và giật mạnh, kéo cô lùi lại vào trong

tán lá che phủ, ấn cô hụp xuống mặt đất phía sau một bụi cây khổng lồ, chỉ
là vừa ngay lúc chiếc trực thăng bất ngờ bay ầm ầm bên trên đầu họ. Nó
đang bay là là trên mặt đât, sau những hàng cây, Jane chỉ kịp nhìn thoáng
qua trước khi nó mất hút sau những tán cây. Đây là một chiếc trực thăng
được trang bị súng liên thanh và đã được sơn ngụy trang.

“Anh có thấy bất cứ dấu hiệu nhận dạng nào không?”, cô buột miệng

hỏi, móng tay cắm sâu vào da anh.

“Không. Không có.” Anh nghiến chặt quai hàm lởm chởm râu. “Không

có cách nào để biết được nó thuộc về ai, nhưng giờ chúng ta chẳng còn cơ
hội nào khác. Giờ thì chúng ta biết là không thể nào thản nhiên đi bộ xuống
thung lũng được. Chúng ta sẽ tìm cách xuống và cố gắng tìm ra nhiều chỗ
ẩn nấp.”

Nếu có bất cứ điều gì tệ hơn thì đó hẳn là địa hình bây giờ thậm chí còn

khó vượt qua gấp bội. Họ đang ở bờ vực của dãy núi lửa và mặt đất dường
như được đục trổ bởi bàn tay hung bạo. Không thể nói nó thẳng đứng lên
hay xuống được. Bước chân trở nên chậm chạp, đầy đau khổ khi họ trèo
xuống con dốc đá thẳng đứng và men lên hẻm núi dốc cao. Khi dừng lại để
nghỉ ngơi, có lẽ họ đã đi được ít nhất một phần tư chiều dài thung lũng, và
cẳng chân Jane ê ẩm hơn bao giờ hết kể từ ngày đầu tiên họ điên cuồng tháo
chạy xuyên rừng.

Như đã được định sẵn, ngay khi vừa ăn xong, họ nghe thấy tiếng sấm

ầm ầm. Grant nhìn xung quanh để tìm chỗ ẩn náu, xem xét mọi mỏm đá trồi
ra. Sau đó anh chỉ: “Anh nghĩ cái hang trên kia có lẽ được. Nếu thế thì
chúng ta rất thoải mái đấy.”

“Sao cơ?”, Jane hỏi, chau mày lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.