CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 99

Hơi thở của Jane như nghẹn lại và cô nhìn chằm chằm vào anh trong

ánh sáng mờ mờ. Đôi mắt cô long lanh và tan chảy. Vâng. Mọi thứ trong cô
muốn gào lên đồng ý. Cô muốn thuộc về Grant, muốn biết mọi thứ trên cơ
thể anh và để anh biết mọi thứ về cô. Cô muốn nói với anh, nhưng không
biết làm sao sắp xếp các từ ngữ với nhau. Đôi môi Grant cong lên thành nụ
cười. Sau đó anh ngồi dậy và với lấy đôi giày ống, xỏ chân vào rồi buộc dây
lại. Hiển nhiên, anh cho rằng sự im lặng của Jane đồng nghĩa với lời từ
chối, vì thế anh bỏ qua chủ đề này và bắt đầu nhiệm vụ tháo dỡ lều trại.

“Chúng ta chỉ đủ thức ăn thêm một bữa nữa”, anh nói sau khi ăn xong.

“Sau đó anh sẽ bắt đầu đi săn.”

Jane không thích cái ý tưởng đó chút nào cả. Đi săn đồng nghĩa với việc

Grant sẽ để cô lại một mình trong khoảng thời gian dài. “Em không ý kiến
gì với chế độ ăn chay này đâu”, cô nói đầy hy vọng.

“Có lẽ không đến nỗi vậy đâu. Chúng ta sắp ra khỏi khu rừng. Nếu anh

đoán không nhầm chúng ta đã gần đến bìa rừng. Có thể ta sẽ thấy các cánh
đồng và những con đường lớn vào hôm nay. Nhưng chúng ta sẽ tránh xa
người dân cho đến khi anh chắc chắn mình đủ an toàn, được chứ?”

Cô gật đầu đồng ý.

Đúng như Grant dự đoán, đến giữa trưa họ đột ngột nhận ra là mình đã

đến bìa rừng. Họ đứng ở phía trên cao của một vách núi, trải dài bên dưới là
thung lũng với những cánh đồng trồng trọt, một mạng lưới nhỏ các con
đường, và một ngôi làng ấm cúng nằm tọa lạc ở rìa phía Nam. Jane chớp
mắt trong ánh sáng rực rỡ. Cứ như thể họ đang bước sang một thế kỷ khác.
Thung lũng trông rất trong lành, xanh tươi và màu mỡ. Nó nhắc cô nhớ rằng
Costa Rica là một quốc gia phát triển nhất ở Trung Mỹ, bất chấp sự rậm rạp,
dày đặc của khu rừng nguyên sinh phía sau cô.

“Ôi!”, cô thở hắt ra. “Được ngủ trên giường lần nữa sẽ thật tuyện đúng

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.