CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 125

chúng, cô có thể nói gì nữa đây? Thay vào đó cô tập trung vào bước chân để
tránh những tán lá và dây leo có gai.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Im lặng nào!”

Có tiếng nổ lớn, rồi Grant đẩy cô xuống đất, lấy cơ thể mình che chắn.

Jane thở hổn hển, ban đầu cô nghĩ đó là tiếng sấm của cơn bão đang đến
làm anh giật mình, rồi tim cô bắt đầu đập loạn trong lồng ngực khi cô nhận
ra tiếng nổ đó là gì. Họ vừa bị bắn. Hai tên lúc nãy không phải là kẻ duy
nhất ở gần đây. Mắt Jane nhìn trừng trừng vào vũng nước đen, chúng đang
bắn Grant, không phải nhằm vào cô. Chúng được ra lệnh bắt sống cô. Nỗi
khiếp sợ bóp nghẹt cổ họng và cô níu chặt lấy anh.

“Grant! Anh không sao chứ?”

“Không sao”, anh lầm bầm, vòng tay quanh người Jane và cùng cô bò

đến chỗ nấp đằng sau cây gỗ gụ lớn, tha cô đi y hệt loài thú săn mồi của nó.
“Khẩu Bren đâu rồi?”

“Hắn đá văng nó ra khỏi tay em… ở đằng kia.” Cô chỉ tay vào chỗ mình

để mất khẩu súng. Grant liếc nhìn quanh để xem cái cây có che chắn đủ cho
mình đi tìm cây súng không và chửi thề khi xác định việc này quá nguy
hiểm.

“Em xin lỗi”, Jane nói, đôi mắt nâu sậm tràn ngập áy náy.

“Quên nó đi.” Grant tháo khẩu súng trường ra khỏi vai, chuyển động

của anh chắc chắn và nhanh nhẹn khi sử dụng khẩu súng. Jane nằm sát mặt
đất, quan sát trong khi anh nhìn xung quanh thân cây khổng lồ. Ánh sáng
lấp lánh trong đôi mắt hổ phách của Grant khiến cô thấy hơi sợ, trong
khoảnh khắc này anh là một chiến binh thực thụ, đã được huấn luyện quá
chuyên nghiệp, mạnh mẽ, lạnh lùng để xem xét tình huống và xác định các
bước tiếp theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.