CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 144

“Em không tranh cãi. Em chỉ nói ra sự thật hiển nhiên. Anh mới là

người đang tranh cãi.”

Mắt anh vàng rực. Grant cúi đầu xuống cho đến khi mũi của hai người

gần như chạm vào nhau, anh cố kiềm chế trước sự căng thẳng gay gắt giữa
họ. Grant nghiến chặt răng, nén những từ ngữ thoát ra. “Nếu em làm vậy
mà có thể về nhà mà không bị ăn đòn nhừ tử thì đúng là phép màu đấy.”

“Em chưa từng bị ăn đòn bao giờ”, Jane phản kháng.

“Em sẽ bị.”

Cô hậm hực ngồi xuống chiếc ghế và bĩu môi. Tay Grant nắm chặt lại,

sau đó anh vươn tới kéo Jane ra khỏi ghế, ôm siết cô vào lòng để hôn thật
sâu và mạnh mẽ. “Ngoan đi nào”, anh nói, nhận thức được là mình gần như
đang nài nỉ cô. “Anh sẽ trở lại trong một giờ…”

“Hoặc hơn”, cô kết thúc câu giùm anh, “Được rồi. em sẽ đợi, nhưng em

không thích như vậy đâu”.

Anh rời đi trước khi nổi nóng với cô. Jane nhai chóp chép mấy miếng

trái cây, cảm thấy khoan khoái kinh khủng vì ít ra có thứ gì đó tươi mát để
ăn. Tự khẳng định rằng anh chỉ có ý bảo mình ở yên trong nhà, chứ không
phải đóng đinh trong phòng, đầu tiên cô gom tất cả đồ đạc để sẵn sàng cho
chuyến đi như anh đã dặn, sau đó đi tìm Señora và trò chuyện với và. Người
phụ nữ đang ở trong bếp tất bật chuẩn bị thức ăn cho khách đi tàu, trong khi
các cô con gái của bà đang cần cù lau nhà và là một núi quần áo. Jane đang
nhào bột trong bát khi Grant trở về.

Anh đã về phòng họ trước đó, và tìm thấy cô trong bếp, mắt anh lấp

lánh ánh sáng của sự nhẹ nhõm trước khi kịp che giấu nó. Jane cảm nhận
được sự hiện diện của anh, cô ngước nhìn lên và mỉm cười. “Anh sắp xếp
xong rồi à?”

“Ừ! Em sẵn sàng chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.