CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 158

Ngay khi nhận ra âm thanh giọng nói đó, mắt Jane khép lại trong sự nhẹ

nhõm và hai dòng nước mắt trào ra trên mi. “Grant”, cô thì thầm.

“E là vậy. Cô có thể nói ‘thật vui khi gặp lại anh’ sau, chúng ta phải đi

ngay lập tức.”

Anh thả cánh tay đang khó cổ Jane ra, nhưng khi cô cố quay lại nhìn,

Grant đã tóm lấy tay phải cô và vặn ra sau lưng, không quá cao để làm cô bị
đau, nhưng đủ cao để cô phải khóc hết nước mắt nếu anh dịch lên dù chỉ
một centimet.

“Đi”, anh gào lên, đẩy mạnh cô về phía trước, Jane trượt chân vì bị thúc

bước đi, giật lại cánh tay và rít lên phản đối.

“Anh đang làm đau em”, Jane khóc thút thít, vẫn còn sửng sốt và cố

gắng để hiểu chuyện gì xảy ra. “Grant, đợi đã!”

“Đừng nhiều chuyện nữa”, Grant cho lời khuyên, đá bay cánh cửa và

đẩy mạnh Jane ra ngoài, về phía ánh mặt trời chói chang. Chiếc xe tải vẫn
đang còn nằm đó, và anh không hề do dự. “Vào trong, chúng ta lái chiếc xe
này đi.”

Anh mở cửa, nửa đẩy nửa ném Jane vào trong xe, khiến cô nằm bẹp trên

ghế. Cô khóc nấc lên, tiếng khóc yếu ớt như lưỡi dao cắt xuyên qua tim
Grant, nhưng anh tự nhủ rằng mình không phải thằng ngốc, Jane không cần
bất cứ ai chăm sóc mình cả. Cô ta luôn luôn có thể tự lo cho mình y như
loài mèo.

Jane bò lên chỗ ngồi, đôi mắt đen của cô nhòe nước khi nhìn chằm

chằm vào khuôn mặt bị thương và bê bết máu của Grant, vừa cảm thấy đau
đớn vừa thấy khiếp hãi. Cô muốn trấn an Grant, nói với anh rằng tất cả chỉ
là một vở kịch, một ván cược mạo hiểm để cứu mạng sống của cả hai,
nhưng anh dường như không muốn nghe.

Nhất định là anh sẽ không dễ dàng quên mọi thứ mà họ chia sẻ, mọi thứ

mà họ có với nhau! Hơn nữa, cô không thể từ bỏ. Khi Jane đưa tay vươn về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.