CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 82

tự chăm sóc tốt bản thân thì đó hẳn phải là Grant Sullivan. Anh cũng không
hoan nghênh bất cứ cử chỉ chăm sóc nào, có lẽ anh còn coi đó là lời mời gợi
tình.

Jane cúi xuống xếp đồ vào ba lô để giấu đi cảm xúc của mình, rồi quay

nhìn Grant dò hỏi. “Anh có muốn dùng kem đánh răng không?”, cô đề nghị.

Anh vẫn đang cười. “Cảm ơn, em yêu, anh có bột đánh răng ở đây rồi

và anh sẽ dùng nước trong bi đông. Chúa ơi! Nước suối có ga!”

“Được rồi, em phải trữ nước, nhưng em không thể ăn cắp một cái bi

đông”, cô giải thích một cách hợp lý. “Tin em đi, em muốn có một cái bi
đông hơn anh nhiều. Em đã phải gói tất cả chai lọ trong khăn trải bàn để
chúng không xô vào nhau và bị bể.”

Điều này với cô hoàn toàn hợp lý, nhưng lại tiếp tục khiến Grant bật

cười. Hai tay anh ôm đầu, cười đến rung người và chảy nước mắt. Anh
quay ra đánh răng sau khi cười chán chê. Nhưng chắc anh vẫn thấy chuyện
đó buồn cười chết đi được vì Jane còn nghe thấy tiếng cười nghèn nghẹn
của anh. Cô có khiếu hài hước vui vẻ đến mức làm anh cười cơ đấy.

Jane sờ sờ áo của mình và thấy nó đã khô cong rồi. “Trả áo lại cho anh

này”, cô bảo Grant rồi quay lưng đi để cởi áo. “Cảm ơn anh đã cho mượn.”

“Áo em khô chưa?”

“Khô rồi”, cô kéo áo anh ra rồi thả lên ba lô, và vội vàng mặc áo của

mình vào. Jane mới xỏ được một tay vào thì nghe tiếng Grant chửi thề kịch
liệt. Cô giật nảy mình và ngoái lại nhìn anh.

Grant đằng đằng sát khí sải bước đến chỗ cô. Khuôn mặt vừa mới tươi

cười rạng rỡ giờ trông cứ như muốn giết người. “Cánh tay em bị sao vậy
hả?”, anh nạt, túm lấy khuỷu tay cô và lôi cánh tay bầm tím ra xem. “Tại
sao em không nói với anh là em bị thương hả?”

Jane cố túm lại áo khoác và kéo nó qua bờ ngực trần của mình bằng

cánh tay còn lại, cảm thấy dễ tổn thương vì bị phô bày một cách khủng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.