CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 83

khiếp. Cô đã cố gắng tỏ ra không có chuyện gì trong khi thay áo, nhưng
dáng vẻ điềm tĩnh mong manh của cô đã bị vỡ tan tành vì sự gần gũi của
Grant và thái độ thờ ơ của anh đối với vẻ ngại ngùng của cô. Cô nhìn xuống
canh tay bị bầm tím của mình, hai gò má đã đỏ rần lên.

“Dừng cái việc thẹn thùng, e lệ đó lại đi”, anh hét toáng lên khi cô lóng

ngóng với cái áo cánh. “Anh bảo rồi, anh đã nhìn thấy em không mặc quần
áo.” Đó là sự thật đáng ngượng, nhưng sự thật thì sao chứ. Cô đứng im thin
thít và mặt thì nóng bừng trong khi anh dịu dàng xem xét cánh tay cô.

“Vết bầm rất nặng, em yêu. Cánh tay em thế nào?”

“Cánh tay đau, nhưng có thể cử động được”, cô nói cứng nhắc

“Làm sao lại bị bầm?”

“Bằng nhiều cách khác nhau”, Jane nói, cố dùng vẻ rạng rỡ giấu đi sự

bối rối. “Vết này là do anh đánh em sau khi lẻn vào phòng và dọa em sợ
chết khiếp. Cái vết to này, cái bầm xanh bầm tím ấy, là do ngã xuống con
dốc sáng hôm qua. Cái vết nhỏ nổi lằn này do nhánh cây quật trúng vào
em…”

“Được rồi, anh biết rồi”, Grant cào những ngón tay vào tóc. “Anh xin

lỗi vì đã đánh em, nhưng anh không biết em là ai. Dù sao đi nữa thì anh
nghĩ là chúng ta huề nhau sau khi em đá anh một phát.”

Đôi mắt màu nâu sậm của Jane mở to đầy ăn năn. “Em thực sự không

cố ý đâu. Đó chỉ là phản xạ thôi. Em phản ứng trước khi kịp suy nghĩ. Anh
ổn chứ? Ý em là, em không gây ra bất cứ chấn thương vĩnh viễn nào phải
không?”

Một nụ cười nho nhỏ bất chợt nở ra trên môi khi Grant nhớ lại sự khuấy

động đầy đau đớn mình phải chịu đựng vì cô. “Không, mọi thứ vẫn hoạt
động bình thường”, anh đảm bảo với cô. Ánh mắt Grant chuyển xuống bàn
tay đang túm chặt cái áo trên ngực cô, và đôi mắt màu hổ phách sáng rỡ của
nah sậm lại thành màu như vàng nóng chảy. “Em không thể nói thế khi
chúng ta đứng hôn nhau dưới suối đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.