CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 85

Được thôi, anh tưởng cô không thể chắc? Jane bốc hỏa, hổn hển bước

theo anh. Cô sẽ chứng tỏ cho anh thấy! Và nếu Grant muốn thể hiện sự nam
tính mà mang cả hai cái ba lô thì kệ xác anh, cô sẽ không đề nghị giúp đâu!
Nhưng Jane biết anh không phải đang cố tỏ ra lịch sự hào phóng và điều đó
làm cơn giận của cô xì hơi nhanh chóng. Anh thật sự mạnh mẽ và không
biết mệt mỏi.

So với cái ngày đầy thử thách hôm trước thì hôm nay khá yên tĩnh,

không có dấu hiệu của con người. Jane bám theo Grant sát gót nếu có thể,
không bao giờ phàn nàn việc anh đi quá nhanh, dù thời tiết thậm chí còn
nóng và ẩm thấp hơn cả hôm trước. Dưới các tầng cây dày đặc hoàn toàn
không có gió thổi qua dù chỉ là một chút. Lớp sương ẩm ướt và dày nặng cứ
như có thể chạm vào được. Mồ hôi Jane tuôn như suối, ngấm ướt cả quần
áo, khiến cô ao ước được tắm thật sự một lần. Việc dội nước ở dòng suối
hôm trước có cảm giác tỉnh táo, nhưng không thật sự là tắm. Mũi cô nhăn
lại. Có lẽ cơ thể cô đã bốc mùi như một con dê rồi.

À, thế thì sao nào, cô tự nói với mình. Nếu cô hôi như thế, thì anh cũng

vậy thôi. Trong rừng rậm thì phải đổ mồ hôi chứ.

Họ dừng lại để nghỉ ngơi một chút lúc giữa buổi sáng, và Jane nhận bi

đông nước từ tay anh một cách mệt mỏi. “Anh có viên muối nào không?”,
cô hỏi. “Em nghĩ mình cần một viên.”

“Em không cần muối đâu, em yêu. Em cần nước. Nào uống đi.”

Cô uống rồi đưa lại cho anh. “Gần hết rồi. Chúng ta trút nước Perrier

vào đây và ném những cái chai rỗng đi thôi.”

Anh gật đầu và họ có thể vứt được ba cái chai. Khi anh sẵn sàng để đi

tiếp, Jane hỏi, “Sao phải đi vội thế? Anh nghĩ chúng ta bị bám đuôi sao?”.

“Chưa đâu”, anh nói cụt lủn. “Nhưng bọn chúng đang săn lùng chúng

ta, đi càng chậm thì khả năng ta bị phát hiện càng cao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.