CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 87

theo cách ông muốn, thế nên tốt nhất là loại bỏ động cơ của những kẻ bắt
cóc.”

“Bố em có vẻ là một người mắc bệnh hoang tưởng nhỉ, luôn thấy những

tên bắt cóc sau mỗi gốc cây.”

“Phải”, cô đồng ý, vẫn cứ nhìn chú nhện. Sau cùng nó cũng len vào một

khe đá, khuất khỏi tầm nhìn của cô, Jane thở dài. “Ông hoang tưởng về điều
đó, vì ông sợ rằng mình không thể cứu em thoát chết lần nữa.”

“Lần nữa sao?”, Grant hỏi, tóm lấy những ẩn ý trong lời nói của cô.

“Trước đây em từng bị bắt cóc ư?”

Cô gật đầu. “Khi em chín tuổi.”

Jane không nói tiếp và anh có cảm giác cô sẽ không nói gì khác. Anh

muốn biết thêm về cô, muốn biết trong bộ não độc đáo bất thường đó còn
chứa gì nữa. Tò mò khủng khiếp về một người phụ nữ là điều thật sự mới
mẻ đối với Grant, anh không thể phản kháng lại sự tò mò này của mình. Dù
đang ngồi ở tư thế thoải mái, sự căng cứng cũng nghiến chặt cơ thể anh.
Jane tỏ ra bình thường khi nhắc đến vụ bắt cóc, nhưng bản năng của anh nói
rằng lần bị bắt cóc đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến con người hiện tại của cô.
Anh sắp khám phá ra những lớp vỏ ẩn sâu trong tâm hồn cô.

“Chuyện gì đã xảy ra?”, anh giữ giọng bình thường thăm dò cô.

“Có hai gã bắt cóc em sau giờ học, chúng mang em đến một ngôi nhà

hoang và nhốt em trong kho chứa đồ cho đến khi bố em đưa tiền chuộc.”

Giải thích ngắn gọn đến kỳ lạ. Làm sao mà những việc chấn động như

bắt cóc lại được quy thành một câu ngắn gọn như thế chứ? Jane đang nhìn
chằm chằm vào màn mưa, nét mặt trầm ngâm lãnh đạm. Grant biết rất rõ
thủ thuật của những bọn bắt cóc tống tiền, những cách mà chúng dùng để
buộc thân nhân người bị hại đưa tiền chuộc. Nhìn nét mặt thanh tú và đôi
môi căng mọng khiêu khích của cô, anh cảm thấy điều gì đó giống như sự
tức giận dâng lên trong lòng khi nghĩ cô bị lạm dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.