CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 90

Cô chuyển ánh mắt tăm tối sang Grant và nghiên cứu anh một cách

nghiêm túc như một nhà khoa học đang làm việc với kính hiển vị. Khuôn
mặt có sẹo cứng nhắc, một công trình khác thường của mặt phẳng và góc
cạnh, làn da rám nắng bị kéo căng qua khung xương như điêu khắc đầy vẻ
dữ tợn của anh. Đó là mắt của đại bàng, hoặc một con sư tử, Jane không thể
quyết chính xác là loại nào. Màu hổ phách sáng và anh hơn màu topaz, rất
giống màu kim cương vàng, và cũng như mắt đại bàng luôn nhìn thấy rõ
mọi thứ. Đôi mắt quá cảnh giác, không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt đó ẩn
chứa một gánh nặng không thể chịu đựng được và sự giễu cợt chán nản.

“Anh là một đặc vụ phải không?”, Jane hỏi, điều tra một cách tò mò.

Làm thế nào đó, trong những khoảnh khắc ít ỏi này, cô đã loại bỏ ý nghĩ là
Grant là một tên tay sai của ai đấy. Cô nghĩ là cùng lĩnh vực đó nhưng khác
tổ chức.

Anh nhếch môi thoái thác. “Không phải.”

“Được rồi, hãy thử ở góc độ khác nhé. Anh đã từng là một đặc vụ phải

không?”

“Là loại đặc vụ nào cơ?”

“Ngừng lảng tránh những câu hỏi của em đi! Loại đặc vụ trinh thám.

Anh biết mà, những người mặc áo bành tô có bốn mươi nhân dạng khác
nhau.”

“Không phải. Trí tưởng tượng của em đi quá xa rồi. Anh quá dễ nhận

dạng để có bất cứ vỏ bọc nào có thể che đậy được.”

Điều đó thì đúng rồi. Anh nổi bật như một chiến binh trong một buổi

tiệc trà. Lòng Jane trở nên an ổn, và cô biết. “Anh nghỉ hưu rồi à?”

Grant yên lặng một lúc lâu đến mức Jane nghĩ anh sẽ không trả lời cô.

Dường như anh đang nghĩ đến điều gì đó hoàn toàn khác.

Rồi anh nói dứt khoác, “Phải, đã nghỉ hưu. Được một năm rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.