CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 105

Trung Hiếu cởi áo lên móc, vụt quay lại nhìn Yến Linh:
– Anh Bỉnh còn sống à?
– Dạ.
Trung Hiếu cười gằn:
– Hèn nào thằng Kha đòi về đó. Hóa ra cha ruột của nó vẫn không bằng gã
đàn ông từng ẵm bồng nó. Tại sao em không nói cho anh biết là anh Bỉnh
còn sống? Em có ý gì mà không nói cho anh biết?
Yến Linh sửng sốt nhìn Trung Hiếu:
– Anh nói em như vậy là sao?
– Là sao thì em biết rõ hơn anh mà. Thằng Kha còn không quên anh Bỉnh,
còn em ... em quên à?
Yến Linh cứ nhìn Trung Hếu, cô không nghĩ anh ghen, ghen một cách vô
lý.
Đúng là Trung Hiếu không ghen, anh lại muốn làm ra cái màn ghen tuông
của kẻ muốn bỏ đi chướng ngại vật trên đường đi. Không phải anh không
yêu Yến Linh và con của mình, nhưng nếu như anh còn chung sống với cô,
anh không thể cưới Bạch Hoàn, anh phải từ bỏ chức giám đốc kỹ thuật
công Bạch Đằng và xa hơn nữa là ghế tổng giám đốc.
Nói như Bạch Hoàn lý luận, anh cần biết dẹp bỏ tình cảm riêng tư.
Bắt gặp cái nhìn của Yến Linh, Trung Hiếu dịu lại:
– Nếu là em muốn về thăm anh Bỉnh với ba thì đi đi. Còn anh, em biết đó
anh đâu có về được. Anh bận túi bụi, hơn nữa anh về đến chưa vào nhà, có
lẽ anh bị ba đuổi đánh đi.
– Anh thật tình muốn em về?
– Em về đi! Ba là ba của em, ông giận đuổi đi, không lẽ cả đời em không
về, để ba em sống với anh Bỉnh. Hơn nũa, anh có việc này muốn nói với
em, muốn hay không, mặt pháp lý, em là vợ của Bỉnh, thằng là con của anh
ấy.
Yến Linh nhìn Trung Hiếu:
– Như vậy là sao? Anh muốn em về làm giấy tờ ly hôn à?
– Không.
Trung Hiếu nói mà không dám nhìn Yến Linh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.