CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 109

Tiếng động ngoài cửa, ông Hồi về đến nhà. Ông cay đắng:
– Chịu về rồi hả con? Có phải là bị người ta xua đuổi nên mới chịu về?
Yến Linh lao lại gần cha, cô ôm lấy ông:
– Con biết là con có lỗi với ba. Con về vì nhớ ba và hay tin anh Bỉnh còn
sống. Anh Hiếu vẫn đối xử tốt với con mà ba.
Yến Linh buông ông ra, liến thoắng:
– Anh Hiếu bảo con mua áo ấm cho ba ngoài này vào mùa mưa lạnh lắm,
ba già rồi nên mặc cho ấm.
Ông Hồi lạnh nhạt:
Không cần mua cho ba, đâu phải cần nó mua, ba mới có áo mặc.
– Ba à! Ba đừng thiên vị nữa, dù sao ngày nay con cũng là vợ anh Hiếu rồi,
con muốn về lo thủ tục ly hôn với anh Bỉnh. Thật ra con cũng đâu có sung
sướng gì khi làm một người đàn bà sống lỗi đạo hả ba? Cả đời này, xem
như con có lỗi với anh Bỉnh vậy.
Ông Hồi thả dài. Giận thì nói như vậy, chứ con cái sống hạnh phúc là ông
yên tâm rồi.
Ông chậm chạp ngồi xuống ghế rót trà vào ly:
– Ba thương thằng Bỉnh mồ côi mồ cút nên ba giữ nó lai, nhận nó là con.
Con ăn ở không phải, ba phải bù đắp cho nó.
Yến Linh nghẹn ngào:
– Con cám ơn ba. Vậy ba cho phép con ly hôn?
– Ba không cho phép thì mày cũng bỏ nó rồi. Vậy rồi xong thủ tục ly hôn là
con về Sài Gòn?
– Dạ.
– Không còn là vợ chồng, cũng nên dứt khoát đâu cho rõ ràng đó.
Bỉnh đứng bên ngoài, hai chân anh cứ lùi. Anh đúng là ngu ngốc, sao thấy
Yến Linh dắt con trở về, anh lại hy vọng. Cô trở về là vì muốn ly dị với anh
trở thành vợ Trung Hiếu.
Bỉnh quay đầu chạy nhanh ra biển. Thằng Kha chạy theo Bỉnh, nó hét
tướng lên:
– Đợi con với ba ơi ...
Tấn Bạch Hoàn vào một góc khuất, Thư Anh gầm gừ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.