CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 115

Anh không ngờ em ngu xuẩn đến như vậy.
Yến Linh mở lớn mắt, thái độ của Trung Hiếu khiến cô đau khổ.
– Tại sao anh lại giận em? Em là người giận anh mới phải. Hơn nửa tháng
xa nhau, anh không hề điện thoại cho em. Em tìm anh là muốn hỏi anh có
phải anh đã làm đám cưới với cô Bạch Hoàn?
– Anh cần tiền và cần cả địa vị nữa. Bạch Hoàn là con một, sau này công ty
Bạch Đằng sẽ là của anh.
Toàn thân Yến Linh run rẩy, cô hiểu đó là sự thật. Về mặt pháp lý, anh và
Bạch Hoàn là đôi vợ chồng hợp pháp. Yến Linh nhìn Trung Hiếu trân trân
mà không nói được lời nào, nước mắt cô cứ trào ra.
Trung Hiếu dịu giọng:
– Anh đã nói với em rồi, cần phải biết hy sinh.
Đỗ xe lại cho tấp sát vào lề, Trung Hiếu chồm người qua mở cửa:
– Em xuống xe đi về Kiên Lương đi, khi nào yên ổn anh sẽ tìm em. Bây giờ
anh đang bận lắm, anh phải đi Pháp vào lúc mười giờ.
Hai người đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp. Yến Linh đau đớn đến lặng cả
người. Từ tối hôm qua, cô phải trải qua một đoạn đường dài, lên thành phố
tìm anh ngồi chờ đợi, để rồi gặp nhau, anh bảo cô những lời lẽ như thế.
Yến Linh nấc lên:
– Anh bỏ em rồi phải không?
– Anh không bỏ, nhưng nếu không chờ anh được như ngày trước, em trở về
anh Bỉnh đi.
Lời lẽ tàn nhẫn khó nghe như vậy mà Trung Hiếu vẫn nói được. Yến Linh
không muốn khóc nữa, cô bước xuống xe. Chỉ chờ có như vậy, Trung Hiếu
đóng cửa xe lại, lái xe đi. Yến Linh cứ đứng trơ như tượng đá, cô không
còn biết mình phải làm gì, ngoài một nỗi đau tê dại:
Trung Hiếu đã bỏ cô.
– Yến Linh!
Bỉnh hấp tấp xuống xe ôm, anh chạy đến chỗ Yến Linh.
– Em gặp Trung Hiếu rồi phải không?
Yến Linh quỵ xuống, may là Bỉnh đưa tay ra đỡ kịp. Anh vội vàng bế xốc
cô đặt ngồi dựa vào gốc cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.