CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 124

– Dĩ nhiên là được chứ.
Cô bước song đôi với ông.
– Em đoán năm nay ông chừng năm mươi, có đúng không?
– Không, tôi đã sáu mươi. Hóa ra tôi còn trẻ đến những mười tuổi à?
– Trông ông lịch lãm hào hoa và cốt cách siêu phàm nữa.
Ông Bạch Đằng cười khanh khách vì lời tăng bốc.
– Cô không cho tôi đi tàu bay giấy chớ?
– Dạ, em đâu dám.
Hai người vào nhà hàng. ông Bạch Đằng lịch sự kéo ghế ngồi và gọi hai ly
nước, ông ngắm cô:
– Đúng là cô bằng tuổi con gái tôi mà thôi. Con gái tôi lại giống tôi quá chứ
không giống vợ quá cố của tôi. Cô thì lại rất giống. Cô nhìn ảnh này xem,
đó là nguyên nhân khiến tôi gọi cô lại.
Ông Bạch Đằng thật tình mở ví da của mình đưa cho Yến Linh xem tấm
ảnh chụp đen trắng. Ảnh đã lâu chuyển sang màu ngà. Người phụ nữ còn
rất trẻ gương mặt phúc hậu, hao hao giống Yến Linh.
Yến Linh mỉm cười, không ngờ công việc làm quen với người đàn ông
quyền thế này lại thuận lợi như vậy, khi cô khổ thân tìm cách tiếp cận ông
ta hàng mấy tháng trời.
Cô vờ reo lên hồn nhiên:
– Giống lắm!
Ông Bạch Đằng âu yếm nhìn Yến Linh.
– Cô có gia đình chưa vậy?
Yến Linh vờ e lệ:
– Nghèo và xấu như em, ai thèm cưới. Đàn ông bây giờ họ thích cưới vợ
giàu, còn em nhà quê ... Ông thấy em có nhà quê lắm không?
– Ồ! Không đâu. Cái nét chân quê của em rất có duyên.
– Mới có người đầu tiên khen em như ông. À! Mà ông để râu mép, có lẽ
ông sẽ đẹp trai hơn. Ông về hỏi bà xem có đúng không?
– Tôi chẳng có ai để hỏi. Thôi, em cho lời khuyên nhé.
– Em khuyên ông nên để râu mép.
Yến Linh vờ hồn nhiên dang người ra xa ngắm ông Bạch Đằng rồi chồm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.