CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 126

Yến Linh vẫn ngồi chăm chỉ khâu, bàn tay cô thoăn thoắt, trong chốc lát
hoàn thành một con gấu nhồi bông nhỏ. Cô đưa cho ông Bạch Đằng.
Ông cầm lấy ngắm nghía đầy thú vị:
– Đẹp quá!
– Em may tặng ông đủ gia đình gấu nhé. Gấu cha, gấu con, gấu mẹ nè.
Ông Bạch Đằng chớp mắt cảm động. Cô gái trẻ trước mắt ông cần mẫn tỉ
mỉ và cũng xinh xắn đáng yêu nữa. Bạch Hoàn chưa bao giờ cho ông cảm
giác hạnh phúc cha và con, mà nó chỉ làm cho ông phiền muộn lo nghĩ.
Cầm một con gấu trắng lên, ông âu yếm:
– Em may rất khéo, nhưng làm thế này có đủ sống không?
– Nuôi một mình em thì đủ.
– Em còn phải nuôi ai nữa à?
– Em trai em và ba của em, họ ở dưới quê.
– Như vậy lương một tháng là bao nhiêu?
– Hưởng lương sản phẩm, trung bình là một triệu.
Ông Bạch Đằng kêu lên:
– Như vậy làm sao sống?
– Em vẫn sống được đấy chứ có sao đâu.
Ông Bạch Đằng nghẹn ngào:
– Lương một tháng của em không bằng con gái tôi tiêu một ngày.
Yến Linh nghe tim mình thắt lại. Người giàu là như thế, cho nên Trung
Hiếu đã phụ bạc cô, còn cô đang tìm cách ve vãn ông, đến lúc này cô hiểu,
chẳng phải người đàn ông quyền thế giàu có này hạnh phúc, ông ta đang cô
đơn. Song cái lòng căm giận trong cô cao hơn cả, vì ông ta là người có tiền,
những đồng tiền của ông ta đã cướp mất Trung Hiếu của cô. Cô sẽ cho
Trung Hiếu và Bạch Hoàn thấy sự trả thù của cô.
Yến Linh cười gượng:
– Ông so sánh như vậy làm gì? Đó là sự cách biệt giữa giàu và nghèo, vì
nghèo em đã mất người mình yêu.
– Người yêu của em sẽ hối hận vì đã rời bỏ em.
Yến Linh cười buồn:
– Đồng tiền cho anh ta sự sung sướng và giàu có, sẽ không bao giờ anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.