CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 128

quên hẳn đi.
Nó phụng phịu:
– Sao lâu quá ba mới tìm con vậy?
Trung Hiếu lúng túng:
– Ba phải làm việc và đi nước ngoài nữa. Mẹ con có ở nhà không?
Nhắc đến mẹ, thằng Kha xụ mặt:
– Mẹ đi mất tiêu, đâu có về nhà. Bây giờ ngày nào ông ngoại cũng buồn
uống rượu, ba Bỉnh đi Sài Gòn tìm mẹ hoài mà không có. Ba biết mẹ ở đâu
không?
Trung Hiếu ngẩn người ra. Anh về đây là để tìm Yến Linh, vậy mà cô
không về. Yến Linh đi đâu?
Thằng Kha dặc dặc tay Trung Hiếu:
– Ba găp mẹ nhớ nói mẹ về nghen ba, con nhớ mẹ lắm. Bây giờ con phải tự
tắm, đi học về có hôm không có cơm ăn phải ăn mì gói vì ông ngoại say
rượu, ba Bỉnh phải đi tìm mẹ.
Trung Hiếu sụp người xuống ôm con nghẹn ngào. Đúng là anh có lỗi với
con mình. Anh đã vì bả danh lợi bỏ đi hạnh phúc, và nếu như anh không
gặp lại Yến Linh, hẳn cô cũng không bỏ đi như vậy.
Rút hết tiền trong túi, Trung Hiếu bỏ vào túi áo thằng Kha:
– Con về đưa cho ông ngoại, năn nỉ ông ngoại đừng uống rượu nữa. Còn
ba, ba sẽ về Sài Gòn đi tìm mẹ con.
– Nhớ nghen ba!
– Kha ơi! Con đâu?
Bỉnh đi tới, anh sầm mặt khi thấy Trung Hiếu.
– Anh còn dám về đây nữa à? Hãy đi về Sài Gòn của anh, xin đừng khuấy
động cuộc sống của chúng tôi.
Chụp tay thằng Kha, Bỉnh lôi nó đi. Thằng Kha trì lại:
– Ba ơi! Con bảo ba Hiếu đi tìm mẹ mà, con nhớ mẹ lắm.
Một câu nói ngây thơ tan nát lòng hai người đàn ông. Bỉnh cay đắng:
– Anh nghe rõ rồi chứ? Sau cái lần cô ấy đi Sài Gòn tìm anh, bị anh đuổi
xuống xe, cổ đã ngất đi vì kiệt sức và đang mang thai đứa con thứ hai nữa.
Anh đã làm cho cuộc đời cô ấy bất hạnh, còn thằng Kha, dù nó có tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.