CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 127

hối hận. Nếucó cũng ... là quá muộn màng.
Mải nói chuyện, kim may đâm vào tay Yến Linh bắn cả ra máu tay. Cô kêu
khẽ.
– Ái ...
Ông Bạch Đằng vội cầm tay Yến Linh:
– Đau lắm phải không?
– Dạ.
– Em hãy để tôi lo cho em. Tôi biết có thể em nhỏ tuổi hơn con gái tôi nữa,
nhưng tôi muốn được lo cho em. Thấy em sống như thế này, tôi thương
lắm.
Yến Linh để yên tay mình trong tay ông Bạch Đằng, mắt nhìn ông như bối
rối e thẹn, đôi mắt đẹp tuyệt vời làm nao lòng Bạch Đằng, xôn xao trái tim
cằn cỗi, bao nhiêu năm nay sống cô đơn, chỉ biết có công việc và công việc.
Yến Linh nũng nịu:
– Ông có biết tại sao em cười với ông hôm đó không? Có một đêm ... em
nói, ông đừng cười em nghen. Em nằm mơ thấy ông Bụt bảo em:
sẽ có một người đàn ông lớn tuổi đến với em, đó là nhân duyên của em.
Ông Bạch Đằng kêu lên kinh ngạc:
– Có chuyện như vậy sao?
– Ông không tin em?
– Không, tin chứ.
Yến Linh hôn nhẹ lên trán ông:
– Em chẳng đòi hỏi gì là được lo cho ông và mang niềm vui cho ông.
Ông Bạch Đằng vui sướng đến nghẹn ngào:
– Nếu em mang niềm vui đến cho tôi, em quyền đòi hỏi chứ.
– Như vậy gọi là lợi dụng nhau. Em quan niệm đồng tiền kiếm được bằng
chính sức lao động của mình mới quý.
– Em là người phụ nữ tuyệt vời mà tôi gặp.
Yến Linh cúi đầu, cô thấy mình xấu xa. Tuy nhiên cô không muốn dừng lại,
đây mới chỉ là bước khởi đầu.
– Ba!
– Thằng Kha hét ầm lên khi thấy Trung Hiếu, lúc mà nó tưởng chừng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.