CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 146

Nắng cuối thu dịu mát, Yến Linh lầm lũi đi trong bầu trời dìu dịu mùa thu,
những cơn mưa và nắng vẫn hay đến bất thường, cơn mưa mang theo cá
giông gió và sấm sét.
Sấm sét bây giờ không còn làm cho Yến Linh sợ hãi như ngày nào, những
cái sợ hãi vô lý tan đi theo dòng thời gian tàn nhẫn vô tình.
Mẹ về ... mẹ về ...
Tiếng reo mừng rỡ của thằng Kha. Nó lính quýnh chạy ù ra mở cửa cổng,
lập cập mãi vẫn chưa rút được cây chốt.
Yến Linh âu yếm nhìn con:
– Mẹ về ở luôn mà, con bình tĩnh mở cửa.
Kéo được cây chốt sắt, thằng Kha ôm chầm qua người Yến Linh:
– Con giữ được mẹ rồi. Con không cho mẹ đi nữa đâu.
Yến Linh ngồi thụp người xuống xoa đầu con. Nó lớn quá, cao đến vai cô,
cô ôm lấy con nghẹn ngào:
– Ông ngoại đâu?
– Dạ, ông ngoại bệnh nằm trong nhà. Ba Bỉnh ở ngoài quán cà phê. Con đi
học lớp một buổi sáng, chiều ở nhà lo cho ông ngoại.
– Mẹ ơi! Bây giờ con biết nấu cơm nữa, vo gạo đổ vô nồi cơm điện, cắm
điện vào, còn nấu mì gói, đổ nước sôi vào tô mì, đậy nắp tô lại.
Yến Linh rơi nước mắt, cô đã để tuổi thơ con mình nhọc nhằn như thế, cô
áp má vào tóc con trai:
– Kha ơi! Mẹ có lỗi với con.
– Kha ơi! Con đâu rồi?
Tiếng ông Hồi yếu ớt gọi từ bên trong. Yến Linh bịt miệng nó lại:
– Để mẹ vào gặp ông ngoại.
Yến Linh để va li lên thềm nhà bước nhẹ vào nhà. Ông Hồi nằm quay mặt
vào vách:
– Sắp chiều rồi, con bắc nồi cơm đi, một lát còn dỡ cơm cho ba con ngoài
quán.
Dường như nghe mùi hơi thở lạ. Ông Hồi quay phắt ra, ông vùng ngồi bật
dậy định quát, cơn ho sặc sụa làm ông không nói được:
– Mày ... mày đi ... đi ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.