CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 152

Yến Linh lảng ra, không phải cô không thấy ánh mắt Bỉnh nồng nàn trao
cho cô. Con người cô dơ bẩn, không xứng đáng nhận tình cảm của anh.
Hai người đóng cửa quán chuẩn bị về, Bỉnh nói bâng quơ:
– Có lẽ giờ này ba và thằng Kha đều ngủ cả rồi, ở đây, ngưới ta thường đi
ngủ sớm.
– Vâng!
Yến Linh không biết nói gì hơn, chỉ có cô và Bỉnh, khiến cô không mấy tự
nhiên, con người của cô không đáng nhận bất kỳ thứ gì từ anh cả. Cha là
cha của cô, và bé Kha cũng vậy, vậy mà anh phải chăm sóc cả hai vì cô. Cô
ngập ngừng:
– Hồi chiều, em nghe bác Tám nói có ý gả cô Lành cho anh. Anh cũng nên
cưới vợ đi, không nên mang gánh nặng trên vai.
Bỉnh đi chậm lại:
– Anh chưa bao giờ nghĩ anh sẽ yêu ai đó, hay lấy vợ lần nữa.
– Năm nay anh ba mươi rồi còn gì nữa, đã đến lúc anh nên nghĩ cho anh.
Bỉnh nghiêm sắc mặt nhìn Yến Linh.
– Cuộc đời anh chỉ có mỗi người vợ đó là em, dù em không muốn chúng ta
nối lại, anh vẫn cứ sống như thế này tới già tới chết.
Yến Linh nghẹn ngào:
– Anh đừng có khờ như vậy, xứng đáng gì một người đàn bà như em, phụ
ân bỏ nghĩa, bạc bẽo.
– Anh biết em yêu Trung Hiếu, và khi đã yêu ai đó thì khó để quên, huống
chi giữa em và Trung Hiếu có bé Kha. Lúc em đi với Trung Hiếu, anh
tưởng là mình không sao có thể sống nổi. Anh có ba năm sống chung một
mái nhà với em, ba năm đó đối với anh có chết anh cũng không quên. Dù
cho sông có cạn và núi có mòn, anh vẫn một lòng yêu em.
– Đừng yêu em! Con người em xấu xa, chỉ biết làm cho anh phải đau khổ
vất vả.
– Anh lại muốn vất vả vì em, Linh ạ.
Bỉnh rụt rè rồi đưa tay lên lau nước mắt cho Yến Linh, bàn tay vụng về, cục
mịch.
– Anh không ép em phải nghĩ đến anh đâu, thậm chí nếu em không muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.