CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 151

– Ở trên bờ có vất vả mấy đi nửa cũng đâu bằng đi biển. Thôi, để cà mèn
cơm đó cho anh, em về nhà lo cho ba đi.
– Em muốn ở đây phụ anh. Anh đừng lo, em xác định vị trí của mình rồi,
xem anh như anh trai của em vậy. Còn người dân ở đây, họ có ghét em, chê
bai em cũng được, em không tự ái đâu. Em cần phải chịu hình phạt của
những lỗi lầm mình gây ra, chẳng lẽ người ta lại tàn nhẫn vùi dập em sao.
Bỉnh lắc đầu:
– Không đâu. Bây giờ người dân ở đây có cái nhìn rất thoáng, mọi người
tha thứ cho em mà.
– Để em rửa ly cho.
Yến Linh nhanh nhẹn đi vào trong ngồi xuống mở vòi nước, và trút xà
bông rửa vào cái thau, cô rửa đống ly dưới đất úp lên kệ.
Bỉnh vui vẻ:
– Mỗi lần tàu về là bán đắt như vậy đó. Tàu di lại ngồi ngáp dài ngáp ngắn
cũng chẳng có ma nào thèm vào uống. Cuộc sống trên đảo nhỏ này là như
vậy, nhưng nếu ai bảo anh sống như vậy chán lắm, bỏ đảo đi, anh sẽ từ chối
ngay.
Đang nói, sực nhớ mình đã chạm vào vết thương lòng của Yến Linh, Bỉnh
ngượng ngập:
– Xin lỗi em, anh không cố ý nói để em đau lòng.
Yến Linh cười gượng:
– Em không quan trọng lời nói của anh đâu. Bây giờ em eũng đang quý
cuộc sống ở đây, em sẽ không bao giờ đi nữa. Hình bóng Trung Hiếu đã ra
khỏi tâm hồn em rồi, đó là một người không đáng để em bỏ phí cuộc đời
mình, khi sau lưng em có ba, có bé Kha mong đợi em.
Khách vào quán mỗi lúc mỗi đông, Bỉnh vội chạy đi, chưa bao giờ anh thấy
mình vui như ngày hôm nay, tình cảm của anh dành cho yến Linh chỉ có
tăng chứ không có giảm.
Đến chín giờ tối, quán mới hết khách, cả Yến Linh và Bỉnh đều mới thấy
thấm mệt. Anh nhìn Yến Linh cười:
– Có lẽ vì sự có mặt của em mà ngày nay quán mới bán đắt như vậy.
– Anh lại đùa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.