CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 31

– Ừ.
Ghét thằng cha với ông nội của nó, song ông Hồi không thể nào ghét cháu
ngoại của mình, ông hôn trơ trất vào má nó.
Yến Linh xúc động:
– Ba ở trong này có khỏe không ba?
– Có. Suốt ngày, ba già rồi, họ phân công ba nấu cơm, phát cơm, có chuyện
làm nên cũng không buồn mấy, chứ nếu ngồi không ba lại phát bệnh vì nhớ
nhà.
Yến Linh ứa nước mắt:
– Tất cả là tại con ...
– Chuyện qua rồi con dằn vặt làm gì, chính ba cũng có lỗi vì quá nóng nảy.
À! Thằng Bỉnh mạnh không?
– Bữa nay ảnh không được khỏe, nên con mới dắt thằng Kha đi thăm ba mà
không có ảnh đi theo.
– Nó là người tốt, con nên ăn ở cho có tình nghĩa nghen con.
– Dạ, con biết rồi ba. Anh ấy rất yêu thương thằng Kha, còn thằng Kha
cũng vậy, đêm nào ảnh đi biển không về, nó đâu có chịu ngủ.
– Nghề đi biển nguy hiểm lắm. Con nói nó ở nhà, kiếm việc trên bờ mà
làm.
– Con nói hoài mà ảnh không chịu nghe, bảo khi nào có khá tiền, sẽ ở trên
bờ.
– Con nói là ba khuyên nó.
– Dạ.
Yến Linh ngậm ngùi nhìn mái tóc của cha, ngày nào nay bạc trắng, ông đã
già mà còn chịu sống ngày lao tù gian khó. Trái tim Yến Linh buốt đau vì
thương cha.
Rời trại giam, Yến Linh đưa con đi ăn và tranh thủ mua mấy món đồ cho
Bỉnh. Cô chọn mua cho Bỉnh mấy bộ quần áo, những bộ quần áo đi biển
của Bỉnh bắt đầu cũ lên màu bạc trắng.
– Mẹ ơi! Con muốn ăn cơm.
– Đợi mẹ một lát. Con không được chạy lung tung, lạc mất mẹ hiểu chưa?
– Dạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.