CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 29

– Chúng ta sống nhờ biển, anh phải đi biển chứ làm sao. Có điều đi gần
không bắt được nhiều cá, đi xa mới nhiều cá, có tiền cho em và con chớ.
– Em không cần. - Yến Linh nũng nịu - Em chịu sống đạm bạc, chúng mình
hạnh phúc như vầy em mãn nguyện lắm rồi.
Chưa bao giờ Bỉnh thấy hạnh phúc như thế, anh choáng ngợp trong hạnh
phúc mình có. Dĩ vãng đã rời xa Yến Linh, bây giờ cô trọn vẹn là của anh,
mỗi chiều đi đánh bắt cá về, có Yến Linh bế con ra biển đón anh, và cũng
trở về trong căn nhà hạnh phúc ấm áp.
Anh say đắm nhìn vào mắt vợ anh, ánh mắt luôn làm anh say đắm rạo rực.
Bé Kha giãy nảy trên vai Bỉnh, anh mỉm cười:
– Tối rồi, mình về con ạ.
– Anh Bình này! Khi nào bé Kha hai tuổi, em sẽ sinh cho anh một đứa con
nhé?
– Anh thích lắm! - Bỉnh nhăn mặt - Nhưng mà lần ấy đưa em đi sinh, thấy
em đau quá, anh chịu không nổi. Lúc đó anh cứ bảo mình, đau đớn đó hãy
để anh chịu cho em.
Yến Linh bật cười:
– Làm sao anh chịu cho em được. Ngày này qua ngày nọ, anh phải kiếm
tiền nuôi em và con, đã quá vất vả rồi.
Bỉnh hít nhẹ mùi hương tóc vợ nồng nàn:
– Làm chồng phải nuôi vợ con chứ em. Anh phải cám ơn ba và cả ông trời
đã ban em cho anh.
Yến Linh ngước nhìn Bỉnh. Anh đâu có xấu, trong mắt cô anh đẹp hơn bao
giờ hết, gió biển làm cho nước da anh đen giòn, cuộc mưu sinh vất vả khiến
anh già trước tuổi. Điều ấy có quan trọng gì đâu khi anh quan trọng với cô
như cá cần nước mới sống được vậy.
Yến Linh kéo lại cổ áo ấm. Trời khá lạnh cuối tháng tám mùa thu. Mùa thu
từng đau buồn và bây giờ là mùa thu hạnh phúc. Yến Linh không mong gì
hơn là sống hạnh phúc bên Bỉnh và con trai của mình.
Mải nghĩ ngợi, Yến Linh không hay tàu cặp bến. Chừng mọi người lục tục
kéo lên bờ, cô mới giật mình bế con, tay xách giỏ đi theo mọi người. Lâu
lắm, Yến Linh mới đi thăm cha. Cô sẽ kể cho ông nghe cuộc sống của cô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.