CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 45

quát tháo anh, mỗi lần anh làm em giận, em chỉ biết khóc cho anh năn nỉ dỗ
dành.
Em hay làm nũng bảo xin lỗi một trăm lần đi em hết giận, xem như cô giáo
bắt chép bài phạt. Xin lỗi, xin lỗi em đừng giận anh. Anh nói những lời xin
ấy chưa đến lần thứ mười lăm, em đã bật cười phá lên.
Yến Linh bịt kín hai tai:
– Đừng có nhắc lại ngày xưa. Tại ai mà tôi đổi khác như vậy hả?
– Tại anh ... Tất cả tại anh.
Yến Linh lùi mãi cho đến khi lưng cô chạm vào vách đá, cô khóc nức nở.
– Anh nói là tại anh thì thay đổi được gì?
– Anh vẫn yêu em và em vẫn yêu anh, bé Kha là con của anh và em, hãy
trở lại với anh đi.
– Không.
Trung Hiếu từ từ tiến đến, anh ôm choàng lấy Yến Linh gục mặt vào tóc
cô:
– Anh đau khổ lắm. Từ lúc gặp lại em và con, không lúc nào lòng anh yên
ổn. Anh vẫn còn yêu em, Linh ơi.
Yến Linh yếu đuối lả người trong vòng tay Trung Hiếu. Cô không có can
đảm từ chối vòng tay ấm nồng của anh. Hơn ba năm về trước, cũng vào
mùa thu, trong hang đá này anh đã ôm cô, cho cô một tình yêu tuyệt diệu.
Cả hai cùng khốc, rồi đôi môi tìm đôi môi trong nụ hôn tái ngộ đẫm nước
mắt ...
– Buông em ra!
Yến Linh xô mạnh Trung Hiếu, cô chạy báng bổ ra ngoài, đầu tóc xổ tung
vẫn cứ chạy.
Chạy thật xa đi rồi, Yến Linh mới lao xuống biển, dầm mình xuống dòng
nước mát mạnh, cô bật khóc nức nở. Tại sao anh xuất hiện để làm khổ tôi
như thế hả?
– Mẹ ơi! Ba về rồi.
Thằng Kha nhảy cẫng lên khi trông thấy Yến Linh trở về. Yến Linh đứng
lại hoảng sợ. Cô không thể gây đau khổ cho Bỉnh, anh yêu cô biết bao
nhiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.