CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 46

Bỉnh bước ra, anh mặc quần đùi áo thun, người anh càng đen nhẻm hơn sau
bảy ngày đi biển về.
Anh cười tươi:
– Em mới về à? Cha con anh nấu cháo mực ăn còn để cho em một tô đó.
Đang cười, Bỉnh kêu lên:
– Sao người em ướt hết vậy, mau vào thay quần áo, kẻo lạnh.
Yến Linh ngã ập vào người Bỉnh, cô ôm choàng lấy anh.
– Em nhớ anh, Bỉnh ạ. Sau này anh đừng đi lâu như vậy nghen.
Hơi bất ngờ vì thái độ nồng nàn của Yến Linh, toàn thân Bỉnh rung động,
cuối cùng bây giờ cô trọn vẹn là của anh từ thể xác đến tâm hồn. Anh hôn
nhẹ vào má cô:
– Con đang nhìn mình đó. Bé Kha, con đừng có nhìn ba mẹ hôn nhá.
Thằng Kha lém lĩnh:
– Ba hôn mẹ một cái, hôn con một cái nghen ba?
– Ừ.
Yến Linh vụt buông Bỉnh ra:
– Em đi thay quần áo đây.
Bỉnh mỉm cười nhìn theo vợ. Những ngày đi biển, anh rất nhớ Yến Linh và
bằng lòng với hạnh phúc mình đang có. Những ngày đi biển vất vả của anh
được bù đắp bằng hạnh phúc khi trở về nhà, và những xấp tiền giao cho vợ.
Anh muốn tặng cho vợ và con tất cả.
Đứng trong nhà tấm và dội nước ào ào lên người mình, Yến Linh làm như
một cái máy, cô run rẩy xúc động và giận dữ. Cô đã là vợ Bỉnh, anh cư xử
với cô như bát nước đầy, cô không có quyền nhớ đến Hiếu. Phải quên, phải
quên ...
Yến Linh trở ra, Bỉnh múc cho cô tô cháo mực bốc khói, mùi hành tiêu
thơm phức. Anh cười âu yếm:
– Ăn thử xem anh nấu có ngon không?
– Anh đi biển về mệt cứ chơi với con hay nằm nghỉ, không cần phải lo cho
em.
– Lo cho em là bổn phận của anh. Em ở nhà cũng đâu có ở không, nào quán
cà phê rồi thằng Kha nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.