CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 43

– Anh muốn, nói chuyện với em. Anh biết bé Kha là con anh, anh sẽ đợi
em ngoài hang đá Phụ Tử. Anh sẽ không về nếu không gặp được em.
Trung Hiếu buông tay Yến Linh ra đi thẳng, Yến Linh sững sờ nhìn theo.
Lời nói của Trung Hiếu rạch ròi, anh biết thằng bé Kha là con của anh,
không thể nào cô cho anh cái quyền chạm đến thằng bé. Nó là của cô và
Bỉnh, cô sẽ như con diều hâu hung dữ, sẵn sàng mổ cắn Trung Hiếu, nếu
anh đụng đến thằng bé.
Anh không có quyền, không có quyền, anh có tư cách gì nói nó là con anh,
mẹ anh từ chối, ba anh bắt anh thề là không gặp tôi.
Yến Linh nghiến răng giận dữ, cô thấy căm ghét Hiếu tàn tệ. Sao anh cứ
như bóng ma ám ảnh cuộc đời cô, không lúc nào để cho cô yên ổn ...
Trung Hiếu lặng người trước khung cảnh ngày xưa. Sóng biển đánh và
hang đá hoang sơ, hơn ba năm vẫn không có một thay đổi, ba năm đã đi
qua thế mà anh có cảm giác như mới hôm nào, trong hang đá kia, Yến Linh
hoảng sợ vì cơn thịnh nộ của đất trời, cô ôm chặt lấy anh và rồi ...
Tiếng động khẽ sau lưng, Trung Hiếu quay lại, anh mừng rỡ:
– Anh biết là em sẽ đến.
Yến Linh lạnh lùng:
– Anh muốn gặp tôi làm gì? Lúc tôi cần gặp anh thì anh tránh tôi như con
chuột nhủi, bây giờ anh muốn gì nữa?
Hiếu đứng nhìn Yến Linh. Ba năm đi qua, cô có vẻ chững chạc rắn rỏi,
nhưng vẫn đẹp, nét đẹp náo lòng anh. Chiếc áo bà ba đen mộc mạc ôm sát
thân hình cô.
Yến Linh quát khẽ:
– Tại sao anh không nói? Anh nói là nếu không gặp được tôi, anh sẽ không
về. Tôi không có thời gian để cho anh đứng im lặng như vậy đâu, tôi còn
con, còn chồng của tôi nữa.
Trung Hiếu sụp xuống chân Yến Linh.
– Em oán hận anh, căm thù anh lắm phải không?
Bất ngờ vì hành động của Trung Hiếu, Yến Linh lùi lại. Cô trấn áp cơn
sóng của lòng mình xuống bằng một thái độ giận dữ:
– Tại sao tôi không oán giận anh? Đúng là ba tôi có nóng nảy chạy theo mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.