CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 42

người siêu nhân, chị giúp việc cố chắp vá lại.
Quỳ xuống bên cạnh giường con, Yến Linh hôn lên đôi má phinh phính.
– Mẹ xin lỗi con, Kha ơi. Mẹ không còn là mẹ nữa khi gặp lại người xưa.
Bây giờ mẹ không có quyền nhớ đến người đó, đó là người mang đến buồn
đau và bất hạnh cho ông ngoại.
Nếu như không có ba con, cuộc đời mẹ con mình phiêu bạt lang thang. Mẹ
phải quên, phải quên ...
Đêm dài quá, bên ngoài biển dậy sóng rì rào, ánh sáng mờ mờ của con
trăng già soi yếu ớt, Yến Linh ngủ gục bên cạnh con trai.
Không thể đóng cửa quán cà phê, Yến Linh dặn dò kỹ cô giúp việc, đóng
cửa phía trước, không cho thằng Kha ra gần hàng rào. Đội nón sùm sụp lên
đầu, Yến Linh mở cửa đi ra ngoài.
Cô thở nhẹ vì con đường sáng sớm vắng tanh. Đoàn người đi biển phải hai
ngày nữa mới về. Vắng họ, cả cù lao còn lại đàn bà, trẻ con và người già,
khi tàu cá về, cù lao như có hội vậy.
Yến Linh mong Bỉnh về cho tâm hồn cô đừng dậy sóng.
Đang lầm lũi đi, Yến Linh giật bắn người vì một bóng người cao to đứng
áng trước mặt cô Trung Hiếu.
Yến Linh lùi lại mấy bước, cô giận dữ:
– Ánh muốn gì? Ngày hôm qua tại sao mua quà cho con tôi? Anh tưởng là
như vậy tôi sẽ không thù ghét anh à? Tôi vất nó ra đường rồi, từ nay tôi
cấm anh mua quà cho con tôi rõ chưa?
Trung Hiếu đứng lặng im nhìn Yến Linh. Lần đầu tiên anh thấy cô giận dữ
và hung hãng. Chưa bao giờ Yến Linh như thế này cả.
Không thấy Trung Hiếu trả lời, Yến Linh lách người qua để đi. Trung Hiếu
chụp cánh tay Yến Linh giữ lại:
– Anh muốn nói chuyện với em.
Yến Linh giật mạnh tay ra, cô càng tỏ vẻ giận dữ hơn đến nét mặt tái xanh,
hai tay run rẩy:
– Giữa anh và tôi không có chuyện gì để nói cả. Ngày nay, tôi đã có chồng.
Tôi cũng sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh. Ngày nào ba tôi còn ở tù, tôi
còn căm thù anh. Tránh ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.