CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 5

được, đừng có giận anh mà!
Yến Linh tức tưởi:
– Ngày mai anh đi, anh vui lắm phải không?
– Đâu có.
Trung Hiếu bối rối lau nước mắt cho Yến Linh:
– Anh cũng buồn vậy. Anh nào có muốn xa em, nhưng anh phải về Sài Gòn
đi học. Anh đi học đến hè, anh cũng về với em mà.
– Có chắc không?
– Chắc.
– Anh đi rồi, em buồn lắm, đâu có còn mỗi ngày được gặp anh.
Yến Linh nhủi đầu vào người Hiếu. Hiếu ngập ngừng rồi ôm Yến Linh.
– Em phải biết dẹp nỗi buồn cho anh đi lo tương lai của mình chớ. Cười lên
nào! Em khóc xấu thí mồ.
– Hứ!
Yến Linh nũng nịu phát vào ngực Hiếu:
– Em xấu lắm. Con gái ở đảo sao bằng con gái Sài Gòn.
– Bộ em nói con gái Sài Gòn văn minh lại đi thích con trai ở đảo này sao?
Yến Linh phì cười:
– Huề nghen!
Một cơn gió thổi mạnh, trời vụt tối sầm, hạt mưa ào ạt trút xuống.
– Chết! Mưa rồi, chạy Linh ơi ...
Trung Hiếu nắm tay Yến Linh chạy theo mình. Hai người chui vào hang đá
to tránh mưa.
– Xích vào đây Linh! Mưa tạt dữ lắm.
Yến Linh đứng xích vào, cô ái ngại nhìn ra màn mưa bên ngoài. Trời chớp
giật những tia sáng xanh lê, rồi bất thình lình phát ra những tiếng ầm ĩ đinh
tai điếc óc.
Yến Linh hoảng sợ ôm chặt lấy Hiếu, toàn thân cô ướt những nước mưa, cứ
run bắn lên.
Biết Yến Linh sợ sấm, Hiếu ôm chặt cô ủ vào lòng.
– Đừng sợ! Anh ôm em nè. Lạnh không?
Yến Linh giấu mặt vào người Hiếu. Từ nhỏ, cô rất sợ sấm sét, lúc ba tuổi ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.