CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 7

khách lên đất liền, không có con phà nào vừa tách bến hay neo lại cả. Yến
Linh lại chạy thục mạng đến nhà Hiếu, cô đứng lại khi nhìn thấy căn nhà
trống hoác, người chủ mới đang dọn vào.
Hai chân Yến Linh run rẩy muốn quỵ xuống, giọng cô trở thảnh cà lăm:
– Chú ơi ... nhà ... nhà này ... nhà này ...
– Người chủ cũ đi rồi, họ bán nhà này cho chú, nói là về đất liền sinh sống
luôn, vì thằng con đã đậu vào đại học.
Yến Linh đứng chết trân. Ngày hôm qua Hiếu đâu có nói với cô như thế,
anh chỉ nói là anh sẽ về thăm cô khi có dịp. Cả nhà anh dọn đi, có nghĩa là
anh không bao giờ quay lại vùng cù lao nghèo này, quanh năm chỉ có nước
và nước với cánh đồng ngập mặn bạt ngàn.
Quay đầu, Yến Linh chạy báng bổ ra bến tàu, cô nháo nhào đi tìm Hiếu, chỉ
có những gương mặt xa lạ. Yến Linh quỵ trên cát biển, cô khóc nức nở:
– Anh Hiếu ơi! Bao giờ anh mới về, Hiếu ơi ...
Gió sớm thổi vào người Yến Linh lạnh giá, tóc và áo cô bay bay. Yến Linh
không nghe lạnh, mà một nỗi đau đến buốt lòng. Bao giờ anh mới về thăm
em Hiếu ơi?
Thất thểu, Yến Linh trở lại hang đá. Cô ngồi trong hang, lòng đau quặn.
Chiều hôm qua cô và Hiếu trong háng đá này, anh đã thật xúc động và nồng
nàn nói yêu cô, bây giờ hang đá trống không, ngoài kia biển và gió trở nên
hiền hòa không giận dữ thét gào như chiều hôm qua.
Em sẽ đợi anh mãi mãi Hiếu ạ. Lời thề này, em sẽ khắc ghi trên đá, bia đá
tình yêu của chúng mình.
Bây giờ lênh đênh giữa sóng nước chập chùng, anh có nhớ em như em
đang nhớ anh?
– Cho một ly cà phê đen, cô chủ quán ơi!
Bỉnh vừa cười vừa kéo ghế ngồi vừa bảo Yến Linh, mặc cho cô bé mặt
bùng thụng không vui.
Yến Linh vùng vằng lui vào trong:
– Ba pha eà phê mang ra cho thằng cha mặt đen đó đi, con không bán cà
phê cho thằng cha đó đâu.
– Sao lạ như vậy? Mình bán cà phê, ai vào quán cũng vui vẻ bán, chứ sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.