CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 9

để đi về nhà, nhưng đôi chân cô không đi theo sự sai khiến của cô nữa, mà
đổ gục xuống cát ướt.
– Cô Yến Linh! Sao vầy nè?
Bỉnh phóng nhào tới, kịp đỡ Yến Linh lên. Toàn thân cô đang bất động
trong tay anh. Bỉnh lo lắng hét to:
– Cô Linh ... cô Linh ...
Không thấy Yến Linh cử động, Bỉnh hoảng sợ bế cô lên, chạy ngược lên
trên, chạy như điên. Khổ chưa! Bệnh hoạn như vậy còn ráng đi ra biển.
Bỉnh biết Yến Linh mong Hiếu, cái gã thư sinh đẹp trai ấy rời Kiên Lương
hơn một tháng nay, vậy mà ngày nào cô cũng cứ ra bến phà ngóng đợi, mặc
cho mưa, mặc cho nắng gió, người của Yến Linh gầy rộc héo hon, vậy mà
cô có màng tới đâu ...
Vừa thấy vị bác sĩ mở cửa đi ra, ông Hồi vội xông lại:
– Bác sĩ! Con gái tôi như thế nào?
– Tỉnh lại rồi. Cô ấy bị kiệt sức do thần kinh căng thẳng, lại không ăn uống
được. À! Còn điều này nữa, nên cẩn thận, nếu không sẽ không giữ được cái
thai.
– Cái gì!
Ông Hồi kêu lên sửng sốt:
– Bác sĩ nói gì?
Con gái ông có mang gần hai tháng. Hãy bảo chồng cô ta chăm sóc vợ cho
cẩn thận.
Vị bác sĩ vừa nói vừa hướng mắt về phía đầu hành lang khi Bỉnh vừa đi tới,
song ông ta bỏ đi, trong lúc ông Hồi đứng chết sững.
Con gái ông có mang. Chưa chồng mà có mang. Ai là người làm cho con
gái ông có mang? Đồ khốn kiếp! Kéo nhau về đất liền hết, còn để lại
nghiệp chướng cho cái vùng cù lao nhỏ bé này.
Bỉnh đi tới, anh băn khoăn:
– Cô Linh tỉnh chưa bác?
Vừa đau đớn vừa giận dữ, ông Hồi cộc lốc:
– Không biết! Cầu cho nó chết đi còn hơn sống.
Ông Hồi giận dữ bỏ đi. Bỉnh ngẩn ngơ nhìn theo. Xưa nay anh chưa từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.