CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 58

Trung Hiếu nhìn Yến Linh, cái nhìn đầy ý nghĩa. Yến Linh quay di. Trung
Hiếu gọi người làm dẫn thằng Kha ra sau tắm rửa và cho ăn uống, anh kéo
Yến Linh vào phòng mình.
– Em nghĩ như thế nào Linh? Con nói là tùy em mà. Anh nghĩ rằng em chịu
đi gặp anh là em đã chọn lựa.
Yến Linh bối rối sụp mắt xuống van lơn:
– Anh đừng bắt em có sự chọn lựa.
– Vậy thì em đi thăm anh làm gì? Anh bị bệnh rồi hết, anh có thể quên em,
quên em một cách đau khổ, nhưng anh không cho phép em giữ con của anh
lại cù lao nghèo nàn đó. Nó sẽ không được học hành bao nhiêu, nó sẽ sống
nghề biển. Anh không cho phép như vậy.
Trung Hiếu nâng cằm Yến Linh lên, bắt cô nhìn sâu vào mắt anh:
– Hãy nhìn anh đi! Tại sao chúng mình yêu nhau mà không được chung
sống với nhau?
Nước mắt Yến Linh trào ra:
– Em không thể ... không thể với anh, cho dù em rất yêu anh. Em thật sự bị
giằng co giữa ơn nghĩa và tình yêu.
– Tình yêu là sự rung cảm giữa hai trái tim, còn ơn nghĩa là điều nhìn thấy
và có thể đáp trả. Em chung sống với anh ta bao nhiêu năm, như thế đủ rồi,
bây giờ em là của anh, của anh.
Trung Hiếu ghì chặt Yến Linh vào anh, anh hôn cô, những nụ hôn của anh
bao giờ cũng dữ dội như muốn nghiền nát lấy Yến Linh, cho cô một cảm
xúc đê mê cháy bỏng, cô buông tay để mình chìm theo cảm xúc của tình
yêu ...
Ngồi trên chiếc xe nhà sang trọng của Trung Hiếu, thằng Kha không ngớt
bi bô:
– Đèn nhiều quá mẹ ơi, mà xe cũng đông nữa.
Trung Hiếu âu yếm:
– Bé Kha! Con thích Sài Gòn chứ?
– Dạ thích.
– Vậy ở Sài Gòn luôn nghen?
– Dạ thôi. Con đếm rồi, còn tám ngày nữa, ba về. Mẹ ơi! Ngày đó mình về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.