CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 68

Buổi chiều, anh hay dắt thằng Kha đi ra biển, nó hay bắt anh nói về tích
hòn Phụ Tử, rồi phụng phịu:
– Ba kể không hay như chú Trung Hiếu.
Những khi ấy, lòng Bỉnh cứ đau buốt dù anh biết lời của thằng Kha chỉ là
vô tình.
Thật khuya Bỉnh mới quay về nhà mình. Dạo này Yến Linh sang ngủ với
thằng Kha, cô hay tránh mặt anh và anh cũng vậy. Đứng nhìn căn phòng
đóng kín cửa, Bỉnh đau đớn. Anh sẽ đi biển trở lại và chết sống với biển.
Chỉ có như thế anh mới sống nổi, hơn là chung sống trong một mái nhà, mà
trở nên xa lạ lạnh lùng.
Yến Linh có nghe tiếng chân Bỉnh trở về nhà, cô nghe cả tiếng chân anh
ngập ngừng và cả tiếng thở dài của anh. Cô nằm thật im, ôm thằng Kha vào
lòng, dụi mặt vào tóc con như tìm chỗ dựa trước khi quyết định, một quyết
định mà cô hiểu là tàn nhẫn.
Trung Hiếu đi qua đi lại, anh không thể nào yên bình khi mà Bỉnh về nhà,
anh ta quyết định không đi biển, còn Yến Linh mãi e dè, không dứt khoát
chịu về Sài Gòn với anh.
Anh không thể để tình trạng này kéo dài. Bỉnh phải trả lại Yến Linh và
thằng Kha cho anh, đó là điều hợp lẽ nhất. Tại sao hắn cỏ quyền ở bên Yến
Linh, còn anh thì không?
Đầu óc Trung Hiếu loạn cuồng không thể nào đứng hay ngồi một chỗ. Trái
tim anh bảo, anh hãy xông vào căn nhà đó, lôi Yến Linh và con trai anh ra
ngoài, họ là của anh. Song bước chân anh chùng lại, anh không có quyền gì
hết.
Đã mấy ngày Yến Linh không ra ngoài gặp anh, điều gì đã xảy ra cho Yến
Linh và con trai của anh? Không còn chịu đựng hơn nữa, Trung Hiếu lao ra
cửa.
Anh kéo mạnh cánh cửa ra để đi ... Nhưng từ lúc nào, Yến Linh đứng nơi
cửa.
Trung Hiếu kêu lên, anh ôm choàng lấy Yến Linh, ghì cơ thật chặt vào
mình.
– Anh đang định đi tìm em, anh sắp điên lên rồi, em có biết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.