CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 70

lặng, bây giờ họ công khai với nhau rồi đó.
Bỉnh chụp ly rượu ngửa cổ uống cạn, có còn giọt rượu nào đâu, anh giận dữ
ném mạnh vào góc tường. Yến Linh sợ hãi núp sau lưng Trung Hiếu. Trung
Hiếu ôm cô vào lòng trấn an. Anh nghiêm nghị nhìn Bỉnh:
– Tôi muốn anh trả tự do cho Yến Linh. Tôi sẽ mang cô ấy về Sài Gòn và
cả bé Kha nữa. Tôi thật lòng xin lỗi anh và cũng thật lòng mang ơn anh, vì
anh đã lo lắng cho Yến Linh mấy năm qua.
Bỉnh nghiến chặt đôi hàm răng lại, anh không thể gào thét hay phát tiết cơn
giận như vừa qua. Nếu anh không trả tự do cho Yến Linh, cuộc sống giữa
anh và Yến Linh sẽ giống như địa ngục, cô sẽ hận anh, sẽ căm thù anh như
từng căm thù Trung Hiếu vậy.
Bỉnh đứng lên:
– Tôi biết là sẽ có một ngày như thế này. Quà quạ nuôi con cho tu hú, cuối
cùng con tu hú vẫn là con tu hú, không thể nào là con của quạ được. Tôi sẽ
đi biển, đi mãi mãi và không bao giờ lên bờ, hai người cứ sống với nhau đi.
Có một điều anh phải thề với tôi, anh yêu thương Yến Linh suốt đời, không
được phụ bạc cô ấy. Nếu có một lần thứ hai, tôi sẽ giết anh.
Dĩ nhiên là tôi yêu thương Yến Linh, tôi sẽ mang hạnh phúc lại cho cô ấy.
– Như vậy là tôi yên tâm rồi.
Bỉnh chậm chạp đi vào phòng, anh bỏ hết quần áo của mình vào cái túi.
Chợt nhìn thấy bức ảnh ngày nào chụp chung ba người hạnh phúc, Bỉnh cất
luôn chung với quần áo.
Yến Linh bước vào theo, cô mở tủ lấy tiền đưa cho Bỉnh:
– Anh cầm lấy tiền này tiêu. Anh cũng không cần đi đâu, cứ ở lại đây.
Bỉnh lắc đầu đau đớn:
– Anh không muốn ở lại. Khi nào thằng Kha về, em nói với nó là anh đi
biển nữa rồi. Như vậy thôi ... Còn tiền này, em giữ lại đi.
– Không, nó là của anh mà.
– Không cần đầu.
Bỉnh xua tay, anh gài nắp túi xách lại vác lên vai đi ra ngoài. Yến Linh bất
nhẫn đuổi theo, cô đã làm một việc không ai tha thứ, nhưng cô không còn
sự lựa chọn nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.