CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 77

Võ Nghiêm Phương

Cầu vồng trên biển

Chương 6

Gió mạnh quá, mọi người trên tàu lo lắng nhìn nhau. Con tàu quay đầu trở
lại để trở về, dù họ đi hơn nửa đoạn đường, bây giờ quay đầu chạy về
không phải chuyện đơn giản. Gió ngược.

Con tàu đã thả nhiều neo, nhưng gió nhiều làm từng chiếc neo đứt dần, đứt
dần. Tất cả chống chọi với bão tuyệt vọng, quên cả cái đói.
Blnh cũng vậy. Ông trời chừng như muốn vùi dập, gió gào thét, biển gào
thét. Trong cơn khốn cùng, sao trái tim Bỉnh vẫn nghĩ về Yến Linh và
thằng Kha. Cả hai còn ở cù lao hay đã đi theo Trung Hiếu? Có lẽ đã đi rồi
cũng nên, thằng Kha sẽ nhanh chóng quên anh, kẻ đã bồng ẩm mớm sữa
khi nó vừa lọt lòng mẹ.
Buổi chiều cuối cùng hai cha con lang thang trên biển, ngắm cầu vồng.
Bỉnh nhớ anh còn nói với thằng Kha:
"Có cầu vồng là biển sẽ lặng, sóng sẽ êm". Vậy mà giờ đây đất trời đang
nổi cơn thịnh nộ dập vùi anh xuống tận cùng của đau khổ.
Trời tối sẵm, những hạt mưa ào ạt như trút nước, những cơn sóng to như
trái núi ập lên con tàu. Chợt một cơn sóng mạnh cột nước tung cao, con tàu
chòng chành dữ dội, nghiêng hẳn, nghiêng hẳn và đổ nhào. Mọi người nhốn
nháo la hét.
Bỉnh nghe tiếng mình gọi tên Kha , Kha ơi. Kha ơi ..." Nước chảy cuồn
cuộn, Bỉnh cố ngoi đầu lên, anh chới với giữa mặt biển đen ngòm không
còn nhận đâu là đầu, người trên tàu đâu cả rồi. Bỉnh hét to lên trong cơn gió
loạn điên cuồng của biển cả và trời đất. Nước biển vào miệng Bỉnh mặn
chát. Anh không dám hét nữa, mà bản năng sinh tồn buộc anh phải tự bảo
vệ mình. Một chùm can nhựa trôi bấp bênh, Bỉnh cố nhào tới chụp lấy, anh
bám riết vào chùm can nhựa ấy thở mệt.
Một lát sau, Bỉnh mở mắt ra, anh không thấy gì ngoài bản thân mình và
chùm can nhựa, thân thể anh như nát nhừ đói và khát. Mình sẽ chết và thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.