CÂY BÁCH BUỒN - Trang 106

Hercule Poirot đập tay xuống tay ghế, nói to:
- Trời ơi, tôi không hiểu nổi cậu. Thì ra khi bà ta chết, cậu đã biết rằng bà ta
bị giết sao?
Peter Lord kêu lên:
- Lạy Chúa, không phải thế đâu. Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến một điều gì
như thế cả. Lúc ấy tôi nghĩ rằng bà ta đã tự lấy uống viên thuốc đó.
Poirot ngồi rụt lại trong ghế:
- A, cậu đã nghĩ thế.
- Cố nhiên là tôi đã nghĩ thế. Bà ta đã nói với tôi về việc ấy. Đã hơn một lần
bà ta hỏi tôi xem có thể “kết thúc cho bà ta” được không. Bà ta thù ghét
bệnh hoạn, chẳng tự làm được việc gì - cái đó bà ta gọi là nỗi sỉ nhục phải
nằm ườn cho người ta chăm sóc như đứa con nít. Mà bà ta lại là một người
đàn bà rất kiên quyết.
Peter Lord im lặng một lát, rồi nói tiếp.
- Tôi lấy làm ngạc nhiên được tin bà chết. Tôi đã không trông đợi điều ấy.
Tôi xua cô điều dưỡng ra khỏi phòng, rồi điều tra hết sức kỹ lưỡng. Cố
nhiên là không thể nào chắc chắn được gì nếu không giải phẫu tử thi. À,
làm thế thì ích gì cơ chứ? Nếu bà ta đã băng theo lối tắt, thì tại sao lại làm
to chuyện và gây nên điều xấu xa, nhục nhã? Tốt hơn là hãy ký chứng chỉ
và để cho bà ta được chôn cất bình an. Dù sao, lúc ấy tôi không thể chắc
được. Tôi đã quyết định làm, tôi cho là thế. Nhưng tôi không hề nghĩ đến
lừa dối, gian lận. Tôi hoàn toàn tin chắc bà ta đã tự làm việc ấy.
Poirot hỏi:
- Lúc ấy cậu nghĩ bà ta có được morphine bằng cách nào?
- Tôi đã không có một chút ý nghĩ nào cả. Thế nhưng, như tôi nói với ông
đây, bà ta là một phụ nữ lanh lợi, tháo vát, có nhiều tài trí và quyết tâm.
- Bà ta có thể có được thứ thuốc đó từ nơi các điều dưỡng viên được
không?
Peter Lord lắc đầu:
- Không bao giờ thế được. Ông không biết gì về các điều dưỡng viên cả.
- Từ nơi họ hàng bà con thì sao?
- Có thể thế lắm. Có thể bà ta đã tác động đến tình cảm họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.