CÂY BÁCH BUỒN - Trang 107

Hercule Poirot nói:
- Cậu đã cho tôi biết rằng bà Welman chết không để lại di chúc. Nếu như bà
ta sống thì bà ta có làm di chúc không?
Peter Lord bỗng nhăn nhở nói:
- Với sự chính xác quỷ quái ông đặt ngón tay vào tất cả những chỗ cực kỳ
quan trọng, phải thế không nào? Đúng thế, bà ta sắp làm di chúc; rất bối
rối, xúc động về việc này. Không nói mạch lạc cho người ta hiểu được,
nhưng đã tỏ nguyện vọng khá rõ ràng. Trước tiên Elinor Carlisle phải kêu
dây nói cho luật sư ngay sáng hôm đó.
- Như vậy là Elinor Carlisle đã biết rằng bà cô muốn làm di chúc? Và nếu
bà ta chết mà không làm di chúc, thì Elinor Carlisle được thừa kế tất cả mọi
thứ phải thế không?
Peter Lord nói mau:
- Cô ta không biết việc đó. Cô ta không nghĩ là cô mình đã chưa bao giờ
làm di chúc.
- Cậu ơi, đó là cô ta nói thế thôi, chứ có thể là cô ta đã biết.
- Này, ông Poirot, ông là ủy viên công tố đấy à?
- Vào lúc này, thì đúng thế. Tôi cần phải biết đầy đủ mọi sự vụ này chống
lại cô ta. Elinor Carlisle có thể lấy được morphine trong chiếc cặp không?
- Được. Một kẻ nào khác cũng có thể lấy được. Còn Roderick Welman.
Còn cô điều dưỡng O’Brien. Và bất cứ một tên gia nhân nào.
- Hoặc là bác sĩ Lord nữa?
Peter Lord mở toang mắt nói:
- Chắc chắn thế rồi. Nhưng thế là thế nào mới được chứ?
- Cám ơn, có lẽ vậy.
Peter Lord lắc đầu:
- Chẳng ổn chút nào cả! Ông phải tin tôi!
Hercule Poirot ngồi tựa vào lưng ghế nói:
- Chúng ta cứ nên giả thiết xem. Giả sử Elinor Carlisle đã lấy morphine
trong cái cặp rồi cho bà cô uống. Có ai nói đến việc mất morphine không?
- Trong nhà không ai nói điều đó cả. Hai cô điều dưỡng giữ việc đó cho
riêng họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.