CÂY BÁCH BUỒN - Trang 105

tốt; do tình cờ Mary đã ăn phải tất cả số bột nhồi xấu.
- Đây đúng là một cuộc nghiên cứu thú vị đề định luật cái nhiên - Poirot nói
- Tôi cho là số lượng những sự tình cờ chống lại biến cố đó hẳn phải cao.
Nhưng còn một điểm này nữa, nếu cho là bị trúng độc do thức ăn thì: tại
sao lại không chọn một chất độc khác? Những triệu chứng của morphine thì
không giống một chút nào với các triệu chứng của sự trúng độc do thức ăn.
Chắc chắn là dùng atrophine thì đúng hơn.
Peter Lord chậm rãi nói:
- Phải, đúng thế. Nhưng còn thêm điều này nữa. Cái bà điều dưỡng khu vực
đáng ghét kia thề rằng bà ta đã đánh mất ống thuốc morphine.
- Bao giờ thế?
- Ồ, nhiều tuần trước, cái đêm bà Welman chết. Bà điều dưỡng nói rằng bà
ta đã để cái cặp trong phòng đợi và sáng hôm sau thì thấy mất một ống
morphine. Nói toàn vu vơ cả, tôi tin thế. Có lẽ bà ta đã đánh vỡ ở nhà trước
đó ít lâu, rồi quên bẵng chuyện đó.
- Bà ta chỉ nhớ lại ống thuốc đó kể từ cái chết của Mary Gerrard, phải
không?
Peter Lord nói một cách miễn cưỡng:
- Thực ra lúc ấy bà ta có nói đến việc này - với cô điều dưỡng đang phiên
trực.
Hercule Poirot hơi quan tâm, nhìn Peter Lord. Nhẹ nhàng nói:
- Này cậu ạ, tôi nghĩ có một sự gì khác - một sự gì mà cậu chưa nói với tôi.
Peter Lord nói:
- Ồ, được rồi, tôi cho là ông nên biết tất cả thì hơn. Họ đang thi hành lệnh
khai quật tử thi và đang đào bà Welman lên.
Poirot nói:
- Thế thì sao chứ?
Peter Lord nói:
- Khi họ đào, có lẽ họ sẽ thấy cái mà họ đang kiếm - chất morphine.
- Cậu đã biết thế sao?
Peter Lord mặt trắng bệch dưới lớp tàn nhang, lẩm bẩm nói:
- Tôi đã ngờ thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.