CÂY BÁCH BUỒN - Trang 110

- Thế thì có quan hệ gì nào? Cô ta có thể làm như vậy chứ. Nếu cô ta có
làm thế, tôi cũng chẳng quan tâm chút nào.
Poirot nói:
- A ha!
- Nhưng tôi không muốn cô ta bị treo cổ, ông biết đấy. Cứ cho là cô ta đã bị
đẩy đến chỗ tuyệt vọng. Tình yêu là một sự tuyệt vọng, cong queo. Nó có
thể biến con sâu thành một người tốt đẹp - mà cũng có thể xô một con
người tử tế, thẳng thắn xuống vũng nước cặn bùn lầy. Giả sử cô ta đã làm
thế. Ông có lòng thương xót nào không?
Hercule Poirot nói:
- Tôi không tán thành việc giết người.
Peter Lord nhìn chăm chăm ông, trông ra chỗ khác, rồi lại nhìn ông, cuối
cùng phá lên cười.
- Tất cả những điều đó nói ra - sao mà quá nghiêm trang mà cũng quá nông
cạn nữa. Ai yêu cầu ông tán thành nào? Tôi không đòi hỏi ông nói dối. Sự
thực là sự thực, phải thế không? Nếu ông kiếm thấy điều gì có thể có lợi
cho bị cáo, thì chắc ông sẽ không xuôi chiều vùi giập nó đi vì cô ta có
phạm tội, phải thế không ông?
- Chắc chắn không rồi.
- Thế thì tại sao ông lại không thể làm cái việc tôi yêu cầu ông?
Hercule Poirot nói:
- Anh bạn ơi, tôi hoàn toàn sẵn sàng làm như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.