CÂY BÁCH BUỒN - Trang 112

Poirot hít một hơi dài nói:
- Cậu nói đúng. Tôi thừa nhận điều đó. Đã có một thời gian mà một kẻ nào
đó có thể là đã vào chỗ để cái khay đựng bánh xăng-uých. Chúng ta phải cố
nghĩ xem ai có thể là kẻ đó; tức là kẻ đó là hạng người nào.
Ông ngừng lại:
- Chúng ta hãy xét đến Mary Gerrard. Một kẻ nào đó, không phải là Elinor
Carlisle, đã mong mỏi cô ta chết. Tại sao? Có kẻ nào chắc mẩm sẽ được lợi
do cái chết của cô ta? Cô ta có để lại tiền bạc gì không?
Lord lắc đầu:
- Lúc đó thì không. Một tháng sau đó cô ta sẽ có hai ngàn đồng bảng.
Elinor Carlisle tính cấp số tiền đó cho cô ta, vì Elinor tin rằng bà cô hẳn là
mong muốn như thế. Nhưng di sản của bà ta vẫn chưa giải quyết xong.
Poirot nói:
- Thế thì chúng ta có thể gạt bỏ khía cạnh tiền bạc. Cậu nói, Mary Gerrard
xinh đẹp. Với cái đó thì luôn luôn có rắc rối đấy. Cô ta có nhiều người say
mê không?
- Có lẽ có. Tôi không biết nhiều về điều đó.
- Vậy thì ai biết?
Lord cười nhăn nhở:
- Có lẽ nên gởi ông đến bà điều dưỡng Hopkins. Bà ta là người mõ rao của
thị trấn này. Bà ta biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở Maidensford.
- Tôi sắp yêu cầu cậu cho biết cảm tưởng đối với hai người điều dưỡng ấy.
- Cô O’Brien người Ái-nhĩ-lan là điều dưỡng viên tốt, có khả năng, hơi
ngốc đôi chút, có lẽ hay hằn học, cũng hơi nói dối - thuộc loại người giàu
tưởng tượng., không lừa gạt nhiều, nhưng vẫn phải bày đặt chuyện về đủ
mọi sự.
Poirot gật đầu.
- Hopkins là một bà trung niên nhạy cảm sắc sảo, khôn ngoan, ân cần niềm
nở, có khả năng, nhưng rất hay soi mói vào công việc của người khác.
- Nếu có rắc rối gì với chàng trai nào trong làng, thì liệu bà Hopkins có biết
không?
- Chắc chắn biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.