CÂY BÁCH BUỒN - Trang 113

Lord chậm rãi nói thêm:
- Tuy nhiên, tôi không tin là có gì thực rõ rệt về chuyện ấy. Mary đã lâu
ngày không ở quê nhà. Cô ta sang Đức trong hai năm.
- Có phải lúc ấy cô ta hai mươi mốt tuổi không?
- Phải.
- Có thể có rắc rối vơi một người Đức nào chăng?
Lord mặt rạng rỡ, hăm hở nói:
- Ông muốn nói có một gã Đức nào đó đã phải ôm hận vì cô bé đó, phải
không? Rồi y đã theo dõi cô ta đến đây, chờ đợi thời cơ, và cuối cùng đã
đạt được mục tiêu?
- Có vẻ khá lâm ly thống thiết đấy - Hercule Poirot hoài nghi nói.
- Nhưng có thể như thế chứ?
- Không chắc lắm.
Lord nói:
- Tôi không đồng ý với ông. Có thể là một gã nào đó tức giận cô ta, rồi nổi
xung lên khi bị cô ta cho rơi. Y nghĩ là đã bị cô ta đối xử tàn tệ. Đó cũng là
một ý.
- Đúng, đó là một ý - Poirot nói, nhưng giọng không khích lệ.
Lord khẩn khoản nói:
- Xin ông nói tiếp đi, ông Poirot.
- À, tôi hiểu rồi, cậu muốn tôi làm trò ảo thuật chứ gì. Lôi từ cái mũ trống
ra hết con thỏ này đến con thỏ khác.
- Ông có thể cho là như thế, nếu ông thích.
- Còn có một khả năng khác nữa - Poirot nói.
- Xin cứ nói tiếp.
- Có một kẻ nào đấy đã lấy ống morphine trong cặp của bà Hopkins vào
buổi chiều tối tháng năm. Giả sử là Mary Gerrard đã trông thấy cái kẻ lấy
đó?
- Thì cô ta hẳn đã nói ra rồi.
- Không, không, cậu ơi. Phải biết suy luận đôi chút chứ. Nếu Elinor
Carlisle, hay Roderick Welman, hay cô O’Brien, hay ngay cả một tên gia
nhân nào đó nữa, mà mở cặp ra, lấy cái ống thủy tinh đó, thì người ta sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.