CÂY BÁCH BUỒN - Trang 115

cô ta muốn nắm chắc quyền thừa kế cái tài sản lớn lao ấy. Nếu rộng lượng
hơn, thì chúng ta có thể nói rằng cô ta đã làm thế vì thương hại, cô ta đã lấy
viên morphine cho bà ta uống thể theo yêu cầu của bà ta được nhắc đi nhắc
lại nhiều lần. Nhưng cô ta đã lấy viên thuốc, và Mary Gerrard đã nhìn thấy
cô ta làm như vậy
. Như vậy là chúng ta lại trở về với cái bánh xăng-uých
và khu nhà vắng vẻ, và một lần nữa chúng ta lại thấy cô Elinor Carlisle -
nhưng lần này với một đông cơ khác để mà cứu thoát cái cổ của cô ta.
Lord kêu lên:
- Thực là qúai đản. Tôi nói ông biết, cô ta không phải là hạng người như
thế. Tiền bạc thực sự chẳng có nghĩa gì đối với cô ta - hay đối với Roderick
cũng vậy. Tôi quyết chắc thế. Tôi đã nghe thấy cả hai người đều nói như
thế.
- Cậu đã nghe thấy ư? Thực thú vị quá. Đó là cái lời kể lại mà bao giờ nghe
tôi cũng rất hoài nghi.
Lord nói:
- Ông tệ quá, ông Poirot ạ, bao giờ ông cũng phải xoay xoắn mọi sự cho trở
lại với cô gái kia sao?
- Chẳng phải là tôi xoay xoắn sự việc đâu, mà chính chúng tự xoay xoắn
đó. Giống như cây kim chỉ ở hội chợ vậy. Nó xoay quanh, và khi ngừng lại
thì bao giờ nó cũng chỉ vào cùng một cái tên - Elinor Carlisle.
Lord nói:
- Không phải thế.
Poirot buồn bã lắc đầu, rồi nói:
- Elinor Carlisle có họ hàng bà con nào không? Có chị em ruột, chị em họ
không? Có cha hay mẹ không?
- Không, cô ta mồ côi - chỉ có một mình ở cõi đời này.
- Có vẻ bi thảm quá. Tôi chắc Bulmer sẽ đóng nhiều trò với cái sự đó. Vậy
thì ai sẽ thừa hưởng tiền bạc của cô ta, nếu cô ta chết?
- Tôi không biết. Tôi chưa hề nghĩ đến việc đó.
Poirot nói trách.
- Bao giờ cũng phải nghĩ đến các điều đó chứ. Chẳng hạn như, cô ta đã làm
di chúc chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.