CÂY BÁCH BUỒN - Trang 116

Lord bừng đỏ mặt, ngập ngừng nói:
- Tôi… tôi không biết nữa.
Poirot nhìn lên trần nhà, đầu ngón tay chụm lại:
- Cậu biết đấy, cậu nên cho tôi biết.
- Biết cái gì cơ chứ?
- Biết đúng cái gì đang ở trong đầu óc cậu - dẫu cho cái đó có tai hại cho
Elinor Carlisle.
- Làm sao ông biết?
- Đúng, đúng thế, tôi biết. Có một sự gì - một việc bất ngờ nào đó trong óc
cậu. Cậu nên cho tôi biết, nếu không thì tôi sẽ tưởng tượng là một sự gì tệ
hại hơn là sự thật.
- Chẳng là gì cả - thực ra thì…
- Chúng ta đồng ý là chẳng là gì cả. Nhưng hãy cho tôi nghe xem đó là cái
gì.
Một cách chậm chạp, miễn cưỡng, Lord để mặc câu chuyện tuôn ra - cái
cảnh Elinor đứng tựa cửa sổ nhà bà điều dưỡng Hopkins, và cái cười của
cô.
Poirot trầm ngâm nói:
- Cô ta đã nói như thế này, phải không: “Thế ra em đang làm di chúc đấy à,
Mary? Thực là nực cười, thực là nực cười quá”. Có lẽ cô ta đang nghĩ rằng
Mary Gerrard sẽ chẳng sống lâu.
Lord nói:
- Tôi chỉ tưởng tượng thế. Tôi không biết.
Poirot nói:
- Không đâu. Cậu không chỉ tưởng tượng thế đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.