CÂY BÁCH BUỒN - Trang 118

Bà Hopkins nói gay gắt:
- Cô Carlisle xuống đây khi nào cô ta thích xuống. Tôi không mong thế,
thực thế đấy. Một kẻ đầu độc. Một kẻ đầu độc không biết ghê tay.
- À ra thế - Poirot nói - Tôi hiểu bà đã có định kiến rồi?
Bà Hopkins ngờ vực nói:
- Ông muốn nói gì thế? Có định kiến sao?
- Bà có chắc là chính cô ta đã cho Mary Gerrard ăn morphine không?
- Còn ai vào đó nữa, tôi muốn được biết. Ông không có ý nói là tôi đã làm
việc ấy chứ?
- Lúc này thì không. Nhưng tội của cô ta còn chưa được chứng tỏ, bà nên
nhớ thế.
Bà Hopkins vững tâm điềm nhiên nói:
- Đúng là cô ta đã làm việc ấy. Ngoài cái gì khác ra, ông cứ nhìn mặt cô ta
thì biết. Cô ta kỳ dị lắm, lúc nào cũng thế. Cô ta đưa tôi lên lầu, giữ tôi ở
đó, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Thế rồi khi tôi ngoảnh lại nhìn cô ta
sau khi thấy Mary như vậy, thì thấy cái đó nó hiện rõ rành rành trên mặt cô
ta. Cô ta biết là tôi biết.
Poirot trầm ngâm nói:
- Chắc chắn khó mà biết được kẻ nào khác đã làm việc ấy. Cố nhiên là, trừ
phi chính Mary tự làm.
- Cô ta tự làm thế ư, ông muốn nói gì thế? Có phải là ông muốn nói là Mary
đã tự tử không? Tôi chưa hề nghe thấy một chuyện nào phi lý như vậy.
Poirot nói:
- Làm sao biết được. Trái tim của gái trẻ thì nhạy cảm lắm, mềm yếu lắm. -
ông ngừng lại - Việc ấy có thể xảy ra lắm, tôi cho là thế. Có thể là cô ta đã
bỏ cái gì vào trong chén trà của cô ta mà bà không nhận thấy?
- Bỏ nó vào trong ly của mình, ông muốn nói thế sao?
- Phải. Có phải lúc nào bà cũng canh cừng cô ta đâu.
- Không đâu - tôi không canh cừng cô ta. Phải rồi, tôi cho là có thể cô ta đã
làm việc đó… Nhưng thực vô lý quá! Cô ta làm thế để làm gì chứ?
Poirot lấy lại điệu bộ lúc trước, lắc đầu nói:
- Như tôi nói đó, trái tim gái trẻ thì rất nhạy cảm. Một chuyện tình đau khổ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.