CÂY BÁCH BUỒN - Trang 119

có lẽ thế…
Bà Hopkins khịt mũi nói:
- Bọn con gái chúng nó chẳng tự tử vì tình đâu - trừ phi chúng theo lề thói
của con nhà gia thế - mà Mary thì lại không phải là thế. Tôi nói cho ông
biết! - Bà nhìn Poirot trừng trừng, tỏ vẻ tham chiến.
- Thế cô ta không yêu đương sao?
- Cô ta thì không đâu. Hoàn toàn muốn được thảnh thơi. Ham mê công việc
và hưởng thụ cuộc đời.
- Nhưng cô ta chắc phải có nhiều kẻ say mê, vì cô ta duyên dáng, nhiều sức
quyến rũ.
Bà Hopkins nói:
- Cô ta chẳng phải là hạng gái khêu gợi hấp dẫn, mà là một cô gái trầm
lặng.
- Nhưng chắc chắn phải có những chàng trai trong làng say mê cô ta?
- Có Ted Bigland, cố nhiên rồi.
Poirot rút ra được nhiều chi tiết về Ted Bigland.
- Anh ta theo đuổi Mary riết lắm - bà Hopkins nói - Nhưng cô ta hơn đứt
anh ta. Tôi đã nói với cô ta thế.
Poirot nói:
- Chắc anh ta phải tức giận khi thấy cô ta không để ý đến mình?
- Đúng thế, anh ta rất buồn về chuyện này - bà Hopkins thừa nhận - Anh ta
cũng trách cả tôi nữa.
- Có phải anh ta nghĩ là tại bà không?
- Y nói thế đấy. Tôi có toàn quyền khuyên cô ta chứ. Dù sao, tôi cũng hiểu
đời đôi chút. Tôi không muốn cô ta vứt bỏ đời mình.
Poirot nhẹ nhàng nói:
- Vì lý do gì bà quan tâm đến cô ta nhiều như thế?
- Ồ, tôi cũng chẳng biết tại sao nữa - bà Hopkins ngập ngừng. Bà có vẻ bẽn
lẽn, hơi xấu hổ về mình - Có một vẻ gì… mơ mộng, lãng mạn về Mary.
Poirot nói khẽ:
- Có lẽ về cô ta, chứ không phải về hoàn cảnh của cô ta. Cô ta là con gái
của ông gác nhà săn, phải vậy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.