CÂY BÁCH BUỒN - Trang 120

Bà Hopkins nói:
- Phải… phải, cố nhiên rồi. Ít nhất thì…
Bà ngập ngừng, nhìn Poirot; ông ta chằm chằm nhìn bà tỏ vẻ rất thông cảm.
- Thực ra thì - bà Hopkins chợt tiết lộ - cô ta chẳng phải là con gái của ông
già Gerrard. Ông ta bảo với tôi thế. Cha cô ta là một nhà quý tộc.
Poirot nói khẽ:
- Tôi hiểu ra rồi… Thế còn mẹ cô ta?
Bà Hopkins ngập ngừng, mím môi, nói tiếp:
- Mẹ cô ta khi xưa là người hầu gái của bà Welman. Bà ta lấy ông Gerrard
sau khi sinh Mary.
- Đúng như bà nói, quả là một chuyện mơ mộng - một chuyện mơ mộng bí
ẩn.
Mặt bà Hopkins bừng sáng lên:
- Không phải thế sao? Người ta khó lòng không quan tâm đến người khi mà
mình biết điều gì mà không một ai khác làm đối với họ. Chỉ do tình cờ, tôi
đã khám phá ra nhiều điều. Thực ra là cô O’Brien đã khiến tôi đi theo vết
đó; nhưng đó lại là chuyện khác. Nhưng, đúng như ông nói, biết chuyện
quá khứ thì thực là thú vị. Có nhiều thảm kịch xảy ra mà không đoán trước
được. Cõi đời này buồn quá.
Poirot thở dài, lắc đầu.
Bà Hopkins bỗng hoảng hốt nói:
- Nhưng lẽ ra thì tôi không cứ nói mãi như thế này, không nên nói một tiếng
nào mới phải. Dù sao, cũng chẳng có gì dính dáng đến vụ đó. Đối với đời
này, thì Mary là con gái của ông Gerrard; không nên nói bóng gió đến sự gì
khác. Lẽ nào lại làm hại cô ta trước con mắt người đời sau khi cô ta đã chết.
Ông ta đã cưới mẹ cô ta, biết thế là đủ rồi.
Poirot nói khẽ:
- Nhưng có lẽ bà biết ai là cha thực của cô ta?
Bà Hopkins miễn cưỡng nói:
- À, có lẽ tôi biết; nhưng rồi có lẽ tôi không biết. Thế nghĩa là, tôi chẳng
biết điều gì cả. Có lẽ tôi có thể đoán biết. Tội lỗi xưa có bóng dài, như
người ta thường nói. Nhưng tôi không phải là kẻ lắm chuyện, tôi sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.