CÂY BÁCH BUỒN - Trang 122

- Ông ta là một chàng trai khá tử tế. Tuy có bản tính hay cục. Có vẻ như là
sau này sẽ mắc chứng khó tiêu. Những người bẳn tính thường hay như thế.
- Ông ta có yêu bà cô lắm không?
- Tôi tin là có.
- Ông ta có hay ngồi với bà ta khi bà ta bệnh nặng không?
- Ông muốn nói khi bà ta phát cơn lần thứ hai phải không? Cái đêm trước
khi bà ta chết lúc họ xuống đây? Tôi không tin ngay cả đến việc ông ta vào
phòng bà ta nữa.
- Thực thế ư.
Bà Hopkins nói mau:
- Bà ta không tìm ông ta vào. Cố nhiên là, lúc đó chúng tôi không nghĩ là
lúc lâm chung đã quá gần. Có rất nhiều người như thế, ông biết đấy, họ
tránh đến phòng bệnh nhân. Họ không làm thế nào khác được. Mà thế
chẳng phải là vô tình đâu. Họ chỉ không muốn phải rầu rĩ trong lòng.
Poirot gật đầu tỏ ý thông cảm.
- Bà có chắc ông Welman đã không vào phòng bà cô trước lúc bà ta chết
không?
- Tôi không thấy trong lúc tôi trực. Cô O’Brien thay phiên tôi vào lúc ba
giờ sáng, có thể là cô ta đã kiếm ông ta trước lúc bà ta lâm chung, nhưng,
nếu có thế, cô ta cũng không nói gì với tôi về việc này.
Poirot gợi ý:
- Có thể ông ta đã vào phòng bà ta lúc bà vắng mặt?
Bà Hopkins nói sẵng:
- Thưa ông Poirot, tôi không để bệnh nhân nằm không, không có ai trông
coi.
- Xin bà tha lỗi cho. Tôi không có ý nói thế. Tôi nghĩ có lẽ bà phải đi đun
nước, hoặc chạy xuống lầu kiếm một chất kích thích cần thiết nào.
Bà Hopkins nguôi giận nói:
- Tôi có xuống thay chai và lấy nước. Tôi biết là có một cái ấm đang sôi ở
dưới nhà bếp.
- Bà đi có lâu không?
- Năm phút, có lẽ thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.