CÂY BÁCH BUỒN - Trang 121

nói một tiếng nào nữa.
Poirot khéo léo rút khỏi cuộc xung đột và tấn công sang một vấn đề khác.
- Còn một điều khác - một điều rất tế nhị. Nhưng tôi chắc rằng tôi có thể tin
cậy vào sự kín đáo của bà.
Bà Hopkins khựng lại. Một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt chất phác
của bà.
Poirot nói tiếp:
- Tôi nói về ông Roderick Welman. Ông ta đã bị Mary Gerrard lôi cuốn, tôi
nghe đồn thế.
Bà Hopkins nói:
- Ông ấy đã bị cô ta quất xỉu!
- Dù rằng lúc ấy ông ta đã đính hôn với Elinor Carlisle?
- Ông hỏi thì tôi xin nói rằng, ông ta chưa bao giờ thực sự mê cô Carlisle
cả. Không phải là cái mà tôi gọi là mê đâu.
Poirot dùng một từ cổ xưa hỏi:
- Thế Mary Gerrard có - có khuyến khích ông ta tiến tới không?
Bà Hopkins nói gay gắt:
- Cô ta xử sự rất khéo. Chẳng ai có thể bào là cô ta dẫn dắt ông ta cả.
Poirot nói:
- Thế cô ta có yêu ông ta không?
Bà Hopkins gay gắt nói:
- Không, cô ta không yêu.
- Nhưng cô ta thích ông ta chứ?
- Ồ, phải rồi, cô ta cũng khá thích ông ta.
- Tôi cho là, đúng dịp thì có sự gì xảy đến do đó chứ?
- Có thể thế lắm. Nhưng Mary chắc không làm điều gì vội vã đâu. Tại đây
cô ta đã cho ông ta biết rằng ông ta không có quyền nói như thế với cô khi
mà ông đã đính hôn với Elinor Carlisle. Và lúc ông ta đến London thăm cô
ta, cô ta cũng nói như vậy.
Với vẻ thành thật duyên dáng, Poirot hỏi:
- Thế riêng bà thì bà nghĩ gì về Roderick Welman?
Bà Hopkins nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.