CÂY BÁCH BUỒN - Trang 130

xem bà chủ có cần gì không, bởi vì ông biết bọn điều dưỡng là thế nào rồi -
lúc nào cũng ở dưới nhà tán gẫu với bọn hầu gái, hoặc làm phiền họ, đòi
hỏi họ hết cái này đến cái kia. Không phải là bà Hopkins cũng tồi tệ như cái
cô tóc đỏ Ái-nhĩ-lan kia đâu. Cô ta thì luôn luôn chuyện trò và gây phiền
nhiễu. Nhưng, như tôi nói đó, tôi nghĩ là tôi nên vào xem mọi sự có ổn cả
không, thì lúc ấy tôi trông thấy ông Roddy lẻn vào phòng bà cô. Tôi không
biết bà chủ có nhận biết ông ta không; nhưng dù sao thì ông cũng chẳng có
điều gì phải tự tránh mình cả.
Poirot nói:
- Thực là hay. Ông ta là người tính tình bồn chồn, nóng nảy.
- Hơi kỳ quặc, gàn dở. Ông ta lúc nào cũng như vậy.
Poirot nói:
- Thưa bà Bishop, bà quả là người biết nhiều hiểu rộng. Tôi rất thán phục
sự phán đoán của bà. Theo bà nghĩ thì sự thực về cái chết của Mary Gerrard
là như thế nào?
Bà Bishop khịt mũi:
- Khá đủ rõ rệt, tôi nghĩ thế. Một trong số những hũ bột nhồi ghê tởm của
tiệm Abbott. Để trên kệ hàng bao nhiêu tháng trời. Có lần chú em họ thứ
hai của tôi bị bệnh suýt chết chỉ vì thứ cua đóng hộp đó.
Poirot phản đối:
- Thế nhưng còn chất morphine tìm thấy trong xác chết thì sao?
Bà Bishop nghiêm trang nói:
- Tôi không biết gì về chất morphine cả. Tôi biết bác sĩ là thế nào rồi. Cứ
bảo họ tìm cái nhìn, là họ sẽ tìm thấy cái đó. Thứ bột cá nhồi ôi kia chưa đủ
tốt đối với họ đâu.
Poirot nói:
- Bà không nghĩ có thể là cô ta đã tự tử sao?
- Cô ta ấy ư? - Bà Bishop khịt mũi - Không đời nào. Thế cô ta không định
lấy ông Roddy sao? Mà lại tự tử?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.