CÂY BÁCH BUỒN - Trang 128

Poirot nói khẽ:
- Tôi tự hỏi là chuyện đó lẽ ra sẽ kết thúc ra sao?
- Tôi nói thế đó - bà Bishop nói - Thưa ông Poirot, ông có thể tin lời tôi.
Cái chết của bà chủ tôi vào lúc ấy là một nỗi kinh động khủng khiếp, nhưng
bây giờ thì tôi thấy rằng không may lại hóa ra may - tôi không biết chuyện
đó có thể kết thúc ra sao nữa.
Poirot tỏ vẻ mời mọc nói:
- Bà có ý nói gì?
Bà Bishop ngiêm trang nói:
- Nhiều lần tôi có tình cờ gặp chuyện như thế này. Nó xảy ra trong thời kỳ
bà chị ruột tôi đang phục dịch. Một lần là khi cái lãi đại tá Randolph chết,
để lại tất cả tiền tài của bà vợ khốn khổ cho một con đàn bà hư thân mất nết
ở Eastbourne, lại một lần khi bà lão Dacres để lại tài sản cho cái anh chàng
đánh đàn ọc-gan trong nhà thờ, một trong số những gã trẻ để tóc dài thượt -
mà bà ta thì đã có rể, có dâu.
Poirot nói:
- Bà muốn nói là bà Welman chắc hẳn sẽ để lại tất cả tiền bạc cho Mary
Gerrard phải không?
- Điều đó chẳng làm tôi ngạc nhiên chút nào cả - Bà Bishop nói - Đó chính
là mưu đồ của con nhỏ nọ, tôi chắc chắn thế. Lúc ấy nếu tôi mà mạo muội
thốt ra một lời, thì bà Welman sẵn sàng cắt đứt đầu tôi ra, cho dẫu là tôi đã
ở với bà ta gần hai chục năm. Đời này thực là vô ơn bạc nghĩa. Thưa ông
Poirot, mình đã cố gắng làm phận sự thì cũng chẳng được đánh giá đúng.
- Than ôi - Poirot thở dài - Thực đúng lắm thay.
- Thế nhưng cái ác chẳng phải bao giờ cũng mọc đầy - bà Bishop nói.
Poirot nói:
- Đúng thế. Mary Gerrard đã chết rồi.
Bà Bishop thoải mái nói:
- Nó đã đến ngày đền tội, chúng ta chẳng cần phải phán xét nó.
Poirot trầm ngâm nói:
- Những tình tiết về cái chết của cô ta có vẻ như hoàn toàn không thể cắt
nghĩa nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.