CÂY BÁCH BUỒN - Trang 126

Bà Bishop cúi đầu chào nói:
- Phải, đúng thế. Cuộc đính hôn giữa cô Elinor và ông Welman đã khiến bà
ta yên tâm. Đó là điều bà luôn luôn mong mỏi.
Poirot mạo muội nói:
- Việc đính hôn này có lẽ đã được tiến hành một phần do muốn chiều lòng
bà ta phải không?
- Ồ, không phải, tôi không nói thế, thưa ông Poirot. Cô Elinor lúc nào cũng
đầy nhiệt tình sốt sắng với ông Roddy - như là một đứa trẻ vậy. Cô Elinor
có bản tính trung thành và rất mực tận tụy.
Poirot nói khẽ;
- Thế còn ông ta thì sao?
Bà Bishop nghiêm khắc nói:
- Ông Roderick cũng hết lòng sốt sắng đối với cô Elinor.
Poirot nói:
- Thế mà việc đính hôn lại bị bãi bỏ sao?
Màu đỏ bừng lên trên mặt bà Bishop. Bà nói:
- Thưa ông Poirot, đó là do những ý đồ mưu mẹo của một con rắn lẫn trong
đám cỏ.
Poirot có vẻ hơi cảm kích nói:
- Thực thế sao?
Bà Bishop mặt vẫn còn đỏ bừng, giải thích:
- Thưa ông Poirot, ở cái vùng này khi nói đến kẻ chết thì bao giờ cũng phải
trang trọng phần nào. Thế nhưng cái con nhỏ kia, thưa ông, nó ăn ở thực
quá nham hiểm.
Poirot trầm ngâm nhìn bà ta một lát. Rồi ông thành thật nói:
- Bà làm tôi ngạc nhiên quá. Nghe thiên hạ nói, tôi có cảm tưởng cô ta là
một cô gái rất mộc mạc, khiêm tốn.
Cằm bà Bishop hơi rung rung:
- Thưa ông Poirot, nó rất xảo quyệt, lắm mưu nhiều mẹo. Thiên hạ đều bị
nó lừa gạt. Chẳng hạn như cái bà Hopkins kia. Đúng thế, cả bà chủ đáng
thương của tôi cũng vậy.
Poirot gật đầu kiểu đồng tình, rồi tặc lưỡi một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.